Phương Thốn cười nói:
-Chúng ta luyện cổ đan, không sợ bị luyện hóa, chỉ cần đan phẩm tốt...
Khúc gia muội tử nói:
-Vậy... Được rồi, chúng ta cùng đến... Đan Phường mua...
Phương Thốn lắc đầu, cười nói:
-Hà tất phải phiền toái như vậy, chúng ta cứ dùng đan dược mà Khúc lão tiên sinh luyện ra là được rồi...
Khúc gia muội tử vừa nghe liền ngây ra:
-Bảo... Bảo đan?
...
...
Đến hôm nay, Khúc lão tiên sinh đã ở lại Phương gia hơn một tháng, dùng những linh tài bảo dược của Phương Thốn luyện ra mấy lò Bảo Đan, viên nào viên nấy thơm dịu, tinh quang nội liễm, hơn nữa không biết có phải vì thấy quá nhiều nguyên liệu quý hay không mà ông còn dùng một chút để luyện mấy loại đan dược mới.
Việc lấy chuyện công làm chuyện tư này, lão tiên sinh ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ, lắp bắp nói với Phương Thốn một tiếng.
Phương Thốn chỉ cười nói không sao, hôm sau lại bảo lão Hoàng quản gia mang một đống lớn dược liệu nữa đến cho lão tiên sinh, đồng thời còn vỗ ngực đảm bảo, lão tiên sinh muốn luyện cái gì thì luyện cái đó, sau này trừ tiền công đi là được...
Nếu không nói đến tiền công, Khúc lão tiên sinh chưa chắc đã lấy.
Nhưng nếu lão Hoàng quản gia đã nhắc đến thì ông cũng yên tâm hơn, thoải mái lấy những dược liệu đó ra nghiên cứu.
Nhưng mà bài toán này lại có hơi khó tính.
Lão tiên sinh ở Phương gia càng lâu, tiền công sẽ càng cao. Tiền công cao, thì số dược liệu có thể dùng sẽ càng nhiều, thời gian ông dùng để nghiên cứu những dược liệu này cũng càng nhiều. Thời gian càng nhiều, tiền công lại càng cao, tiền công càng cao, thì...
Ừm, một vòng tuần hoàn rất tốt!
...
...
Cũng chính vì vậy, Bảo đan mà Khúc lão tiên sinh luyện ra càng ngày càng nhiều, lão gia và phu nhân sao có thể ăn nhiều như vậy được?
Đây chính là Bảo đan, với thể chất của bọn họ, dùng một viên thôi cũng cần đến mấy năm mới hấp thụ hết được, cho dù làm thành huân hương, để ở phòng ngủ một viên, sảnh chính một viên, nhà vệ sinh một viên thì cũng chỉ có ba viên, những viên còn lại thì sao?
Lựa chọn của Phương Thốn chính là, biến nó thành cổ đan!
Muốn biến Bảo đan thành cổ đan không khó, chỉ cần thêm mấy loại linh dược, luyện chế một lần nữa là được.
Nhưng, đây chính là Bảo đan đấy...
Hơn nữa, Bảo đan mà Khúc lão tiên sinh luyện chế chính là loại thượng phẩm...
Khúc Tô Nhi vô thức cảm thấy đau lòng, không nỡ dùng Bảo đan để luyện cổ đan, nhưng sau khi nhìn thấy Phương Thốn cầm một viên Bảo đan cho hồ ly ăn, suy nghĩ đó của nàng lập tức thay đổi, lăn xả qua đập chưởng luyện đan.
Giải quyết hai vấn đề lớn xong, tiếp tục luyện cổ đan cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Lăn qua lăn lại một lượt, lò cổ đan thành công đầu tiên cuối cùng cũng bày ra trước mặt Phương Thốn.
Tròn vo, trắng như mỡ, tinh quang lưu chuyển, khiến người ta vừa nhìn đã sinh ra một loại khát vọng.
-Đây chính là... cổ đan đắt tiền nhất mà ta từng thấy...
Khúc gia tiểu cô nương nhìn viên cổ đan có ít nhất nửa phần công lao của mình, không khỏi đỏ mặt nói.
"Cũng là Toàn Tâm Trùng Cổ lợi hại nhất..." Phương Thốn thầm nghĩ.
Cổ trùng được mình dùng tiên thiên chi khí nuôi nấng, hơn nữa còn là tiên thiên chi khí có phẩm chất cao tới ba tấc ba phân ba ly (33,3cm), số lượng cho ăn cũng vượt xa loại cổ trùng thông thường. Cổ trùng được nuôi đến gần cực hạn, sau đó được đưa vào mẫu đan cải luyện từ Bảo đan, ở đây, cổ trùng lại tiếp tục được nuôi dưỡng không ngừng, cho đến khi bị mình đánh thức...
Toàn Tâm Trùng Cổ, chính là loại đứng thứ 7 trong bút ký của Linh Tú giáo viên.
Nhưng Toàn Tâm Trùng cổ mà mình luyện ra này, có thể xếp hạng thứ mấy trong bút ký của nàng ta?
Hoặc là nói, đây vốn là một loại cổ trùng Linh giai thượng phẩm, bây giờ được mình luyện chế đã đạt tới phẩm giai nào?
-Công tử, cái này gọi là gì?
Tiểu Thanh Liễu trợn tròn mắt, mặc dù không hiểu, nhưng nhìn qua thôi cũng biết cổ đan này không hề tầm thường.
Rõ ràng là cổ hại người, nhưng lại cho người ta cảm giác muốn nuốt ngay lập tức, ngươi nói có lợi hại không?
-Lấy đan luyện cổ, vậy nên ta đặt cho nó một cái tên là...
Phương Thốn khẽ cười, nói:
-... Sinh Tử Phù!
Tiểu Thanh Liễu kích động nói:
-Dùng làm gì ạ?
Phương Thốn cười nói:
-Nhất thống giang hồ!
Sinh Tử Phù đã luyện ra, bước tiếp theo, đương nhiên là nhất thống giang hồ.
Chỉ có điều, Phương Thốn nắm giữ thứ dị bảo này không gấp gáp ra tay, mà là đang lo lắng.
Hắn đang suy nghĩ, nhất thống giang hồ sẽ ảnh hưởng đến mình như thế nào.
Mà ảnh hưởng này, thì chủ yếu là lo sẽ ảnh hưởng đến Thiên Đạo Công Đức Phổ. Nếu mình vào giang hồ thì sẽ không khỏi liên quan đến một số nhân quả tội nghiệt, đến lúc đó, những người giang hồ này làm ác thì đều sẽ tính lên đầu mình, dù họ có làm chút việc thiện thì có thể kiếm được cho mình bao nhiêu công đức chứ? Nếu chuyện này không tính toán rõ ràng mà cứ đâm đầu vào giang hồ thì nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Trong khoảng thời gian này, Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn không có động tĩnh, trầm lặng yên ắng, ngay cả lúc mình ở thành Liễu Hồ ra tay giết người, trảm mật sứ, thậm chí còn chém giết tướng chủ đến từ Hoàng Thành cũng không tăng công đức hay tội nghiệt, cũng không biết có phải vì lần trước bị mình mắng mà tức giận nghỉ việc không nữa, hoặc có thể, trong phán đoán của nó, chuyện này không liên quan đến thiện ác?
Bây giờ Phương Thốn thật sự cảm thấy rất hứng thú với Thiên Đạo Công Đức Phổ, rốt cuộc thứ này hoạt động thế nào?
Căn cứ vào nguyên lý khoa học hay là nguyên lý huyền học?
Bây giờ xem ra, Thiên Đạo Công Đức Phổ tựa như có linh tính lại tựa như không, tựa như biết hết lại tựa như không phải, nó tuyên bố nhiệm vụ, ban cho công đức và tội nghiệt, bản thân nó giống như một phép tính, nhưng phép tính này lại có vẻ không quá chính xác.
Nếu phải dùng một thứ để hình dung thì Phương Thốn cảm thấy Thiên Đạo Công Đức Phổ giống như một con mắt nhìn từ trên trời xuống vậy, không hề có cảm tình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình...
"Như vậy sao có thể thành đại sự được?"
"Chẳng lẽ ta khó khăn xuyên tới thế giới này lại trở thành tượng gỗ của ngươi?"
Phương Thốn không cam tâm, bắt đầu động não.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo