Phương gia đại công tử qua đời, người trong cả thành Liễu Hồ đều biết Phương gia sắp suy vong rồi!

Nhưng bọn hắn cũng biết Phương gia đại công tử có danh tiếng lớn đến vậy thì chắc Phương gia cũng đang cất chứa bí mật nào đó.

Song bọn hắn không ngờ Phương nhị công tử dùng thủ đoạn bậc này tiết lộ bí mật đó cho bọn hắn...

Một kiếm trên phố chém bay đầu lão Triều của Thôn Hải Bang!

Trường kiếm di chuyển nương theo hai luồng sức mạnh điên cuồng và hung ác được truyền vào khiến lòng người kinh hãi, chém giết Ngự Thủ Hoàng Thành trước mặt bọn họ, đã làm thì làm cho trót, hắn còn giết chết sạch mật sử không biết đến từ nơi đâu nhưng hôm nay đang ẩn náu trong thành Liễu Hồ chỉ bằng một kiếm. Bọn họ đường đường là viện chủ thư viện và thành thủ thành Liễu Hồ nhưng quả thật đã bị hoảng sợ bởi một kiếm sát này...

Đặc biệt là dị tượng ngoài thành...

Nước ở Liễu Hồ lộn một vòng lên trời, làm vỡ nát ba ngọn núi lớn khiến nửa hồ cá chết ngay tức khắc!

Rốt cuộc là đang giao thủ bằng sức mạnh ở cảnh giới gì?

Trước đây vì họ không biết ai dám an bài thích khách hành thích Phương gia nhị công tử ngoài phố nên bọn họ không dám nhúng tay vào, vì thế bọn họ đành ẩn nấp, nhưng hôm nay Phương nhị công tử chợt bộc lộ bí mật của Phương gia trong trận ám sát này đã khiến họ cảm thấy sợ hãi và lo lắng khó thể hình dung, dù sao vụ hành thích này đã xảy ra ở thành Liễu Hồ, nếu Phương gia không chịu bỏ qua, cố gắng điều tra rõ ràng vậy họ thân là thủ lĩnh của thành Liễu Hồ - một lãnh thổ có hai phe thế lực sẽ phải chịu áp lực thế nào?

Mất khống chế...

Họ chợt có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ!

Đến tận bây giờ họ cảm thấy mình đã đúng khi trước đây không nhúng tay vào chuyện ám sát này.

Có lẽ sau khi vụ ám sát xảy ra, bọn họ lại phát hiện bất luận mình có xen vào hay không đều không thể thoát khỏi ảnh hưởng từ chuyện này!

Có thể làm gì đây?

Lúc này rõ là bọn họ có thể vào lại Phương phủ, nói vậy quản gia Phương gia sẽ không dám ngăn cản hai người, có thể tiếp tục thăm hỏi ân cần trước mặt nhị lão Phương gia và Phương nhị công tử hoặc tỏ vẻ ngoài mặt cho có, tìm hết thảy lý do để người ta không soi mói được điểm yếu nào, thế nhưng hôm nay bọn họ thật sự không dám làm vậy chỉ vì lo lắng sẽ chọc giận tới Phương nhị công tử...

Dị tượng ở Liễu Hồ cùng với hai con sư tử bằng đá đã giúp bọn họ nhận ra được một chuyện.

Có lẽ Phương gia sắp vong rồi, nhưng nếu muốn kéo thêm một cái đệm lưng thì chẳng khó khăn chút nào.

...

...

-Ha ha, ta nói những người đó đều do ghen tị quá thôi, mỗi ngày cứ nói Phương gia không có trụ cột sắp vong rồi, nhị công tử bị thương không thể tu luyện gì, hiện tại người ta yên ổn rồi đấy thôi. Ta làm hàng xóm với Phương gia nhiều năm qua nhưng chưa từng thấy Phương gia ức hiếp ai, ngay cả cây đu đủ trên tường chỗ hậu viện này, nếu có hôm nào đó nhà ta muốn ăn thì cứ hái một quả, người Phương gia cũng chưa bao giờ nói gì...

-Đúng đấy, từng chuyện người ta nói xưa nay hiện tại đều yên ổn hết rồi nhỉ?

-Cây đu đủ ở hậu viện lớn nữa rồi, về ta lại hái một quả...

Trong tiền viện đã có không ít người ngà ngà say, bị vợ nhà mình cầm thái đao uy hiếp đi về, ai nấy đều cực kỳ tận hứng, bây giờ Phương gia nhị công tử triển lộ thần uy trên phố, không chỉ thể hiện được uy phong của riêng Phương gia mà hàng xóm như bọn họ cũng nở mày nở mặt theo, trước kia bọn họ vừa nói mình là hàng xóm của Phương gia thì không ai dám trêu chọc, sau này đoán chừng cũng không ai dám dây vào rồi.

Trái lại khác với không khí hưng phấn ở ngoại viện, bàn rượu trong nội viện không sôi nổi là bao.

May là Phương gia lão gia và phu nhân ân cần mời rượu, may là nữ đầu bếp Phương gia liên tục bưng lên các món ăn mỹ vị hiếm thấy trong ngày thường, mọi người cứ mời rượu thì uống, khuyên món ăn nào thì gắp nhưng trên gương mặt mỗi người đều có chút không hài lòng.

-Phương... Phương nhị công tử, hôm nay ta mới biết hóa ra ngươi...

Hạc Chân Chương muốn khuấy động không khí bèn bưng rượu lên than thở:

-Hóa ra ngươi có bản lĩnh này, mạnh hơn chúng ta nhiều...

-Một thân bản lĩnh của ta đều do vay mượn được, không tính là tu vi của bản thân!

Phương Thốn bưng chén rượu, cười nói:

-Ngược lại nghe Phương nhị có khó khăn, chư vị đã chạy tới tương trợ, Phương Thốn sẽ nhớ kỹ phần tình nghĩa đó, chén rượu này ta kính Khúc lão tiên sinh, Khúc gia muội tử và các chư vị cao nghĩa cao song của thư viện, cạn nào...

Mọi người nghe vậy đều giơ chén lên, chẳng qua thần sắc hơi cảm khái.

-Nếu sớm biết khi đó ngươi không ở trong xe ngựa, chúng ta đã không tới rồi… - Nhiếp Toàn buồn buồn, bất đắc dĩ vò đầu.

-Ta ở trong xe ngựa hay không không quan trọng, chư vị có tới hay không đó mới là mấu chốt...

Phương Thốn cười, rót rượu rồi nói:

-Lại thêm một chén!

-Hừ!

Tính tình Khúc lão tiên sinh nóng nảy nhất, ông ta nặng nề đặt chén rượu xuống, tức giận hừ nói:

-Chúng ta chỉ là nhàn vân dã hạc thôi, là học sinh chưa học thành tài, có đến hay không đâu có gì quan trọng, ngược lại thư viện và thành thủ rõ ràng ở ngay phụ cận, nghe một chuyện hung hãn như thế mà lại không có ai tới, hôm nay thế đạo đã biến thành cục diện nát đến mức này rồi sao?

Nghe vậy, vẻ mặt của đám người Mạnh Tri Tuyết càng khó coi, ai nấy đều buồn bực buông chén.

Khúc lão tiên sinh là người đầu tiên nói lên tiếng lòng của họ, đây đúng là điều bọn họ đang đè nén trong nội tâm nhất. Sau khi Mạnh Tri Tuyết nghe tin thì chưa kịp mang giày, chưa kịp chải tóc đã vội chạy tới tương trợ, thậm chí còn truyền tin với mọi người trong liên đoàn Nam Sơn, hơn nữa bọn họ còn chạy tới trước tiên khi nhận được tin, vậy tại sao thành thủ và thư viện lại không tới?

Sau đó đúng là có xuất hiện nhưng do bị Phương lão gia tử trách mắng mới tới.

Xưa nay bọn họ được dạy phải làm việc tốt, tuy đa số học sinh không hiểu nhưng sư trưởng đều sẽ thường xuyên khen ngợi, song hôm nay trải qua chuyện này, bọn họ mới đột nhiên hiểu ra chuyện bản thân đang làm hiện tại lại cô đơn như thế!

 

0.11818 sec| 2406.203 kb