Phương Thốn bất đắc dĩ cười cười, chắp tay thi lễ rồi xoay người đi đến cổng, sau đó cười nói:

-Ta sẽ thử xem!

Ông chủ Tần đứng trong bóng tối, đợi Phương Thốn đi xa mới đột nhiên cất lời:

-Ta có thể giúp một tay!

Phương Thốn vui mừng quay lại.

Ông chủ Tần mở lời:

-Năm nghìn vàng một kiếm!

Sắc mặt Phương Thốn bỗng trở nên hơi bất đắc dĩ.

-Thật ra vụ buôn bán này của ông...

Trong bóng tối, gương mặt lạnh lùng nhiều năm không bao giờ thay đổi của ông chủ Tần có vẻ như đang mỉm cười.

Song chưa đợi Phương Thốn thấy rõ nụ cười này thì ông ta đã biến mất trong màn đêm.

Vài ngày tiếp theo, Phương Thốn cũng không đến thư viện, thẳng thắn báo nghỉ.

Dù sao tin tức Phương nhị công tử bị dư nghiệt của Thôn Hải Bang ám sát đã truyền đi khắp thành Liễu Hồ, như vậy Phương nhị công tử ở nhà xin nghỉ dưỡng thương tất nhiên là một chuyện cực kỳ hợp lý, cho dù người của cả thành Liễu Hồ đều biết, thật ra Phương nhị công tử không hề chịu chút thương tích nào, nhưng Phương nhị công tử nói mình bị khiếp sợ, muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, lẽ nào giáo viên thư viện còn có thể không cho hay sao?

Đường đường là thư viện Bạch Sương, không phải là nơi không nói đạo lý như thế.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là không dám...

Dù sao, đây cũng chính là kẻ hung ác dám đạp con dê kia của nhà viện chủ...

...

...

-Khúc lão tiên sinh đến xem, tất cả đồ vật để luyện chế bảo đan đều ở đây cả rồi!

Mà Phương nhị công tử không đến thư viện lại mời Khúc lão tiên sinh đến ở trong một tiểu viện của Phương gia.

Đây là đặc biệt chuẩn bị cho Khúc lão tiên sinh, trước đây Phương Thốn đã đến dạ phường mời Khúc lão tiên sinh giúp Phương lão gia tử luyện một lò Bảo Đan, mà theo quy tắc của Luyện khí sĩ ở thế gian này, giúp người luyện chế Bảo Đan tất nhiên có thể nhận tiền tài, sau khi đan sư luyện xong, định kỳ tới lấy, cũng có thể trực tiếp mời đan sư đến cửa, hầu hạ tất cả sinh hoạt ăn uống thường ngày, để cho yên tâm luyện đan.

Phương nhị công tử lựa chọn biện pháp thứ hai, không những phải đón Khúc lão tiên sinh đến quý phủ, hơn nữa tiểu muội tử Khúc gia cũng được đón qua, đồng thời còn đặc biệt dọn ra một tiểu viên yên tĩnh, thậm chí còn đặt làm một lò luyện đan đắt giá mà tinh tế cho Khúc lão tiên sinh.

-Nhiều vật liệu quý giá hảo hạng như vậy, Phương gia thật sự có thể xoay sở đủ hết trong một khoảng thời gian ngắn, thật sự hiếm thấy...

Khúc lão tiên sinh trái lại không quan tâm lò luyện đan này, càng không quan tâm tới tiểu viện được chuẩn bị cho ông ta, nhưng nhìn thấy Phương Thốn chuẩn bị nhiều bảo tài tốt như vậy thì vô cùng cảm khái, tuyết tố ngàn năm gì đó, linh chi lớn lên trong núi cao vạn trượng gì đó, bảo liên trải qua bảy lần chín lượt mưa rơi gì đó, mỗi một loại, mỗi một thứ, đều là những thứ thượng hạng, đừng nói là luyện một lò Bảo Đan, cho dù có luyện ba lò cũng đủ.

Khúc lão tiên sinh nhìn hết sức hài lòng, cười nói với Phương Thốn:

-Chạy không ít chỗ đúng không?

-Cũng được cũng được, nếu tiên sinh cảm thấy dùng được vậy thì làm phiền tiên sinh!

Phương Thốn khiêm tốn than thở, trong lòng nghĩ:

“Bên dưới hoa viên chất cả đống, còn không lấy ra phơi nữa thì sẽ dài lông ra mất...”

Khúc lão tiên sinh xua tay nói:

-Khách sáo cái gì, đan sư là người luyện đan, là chuyện nên làm, huống chi Phương nhị công tử còn cho nhiều tiền hơn?

Phương Thốn cười nói:

-Cho dù có tiền cũng phải mời được đan sư tốt mới được, huống chi Phương nhị cũng không phải không có ý riêng, mời Khúc lão tiên sinh đến quý phủ ở, giúp đỡ luyện đan, một là thuận tiên, hai là có thể thường xuyên thỉnh giáo, ít nhiều cũng học được chút bản lĩnh...

Khúc lão tiên sinh nghe vậy thì ngẩn ra, vui vẻ nói:

-Phương nhị công tử muốn học đan?

Từ lúc ở trong dạ phường, cùng Phương Thốn vừa gặp mà như đã quen, vị lão tiên sinh này đối với việc Phương Thốn có thiên phú cao đã sớm cảm khái không thôi. Mặc dù không đến nỗi nói thu đồ đệ, nhưng cũng khá muốn chỉ điểm cho hắn, chỉ là đối với Luyện khí sĩ mà nói, tu hành pháp thuật, tăng cao tu vi mới là chính đạo, mà đan, cổ, phù, trận, mặc dù không tính là đường sai, nhưng cũng ít nhiều xem như là đường lệch, bởi vậy trái lại ông ta cũng thật sự không tiện nói ra.

Bây giờ nghe thấy Phương Thốn chủ động nói ra, nhất thời cũng có chút kinh hỉ.

Vẻ mặt Phương Thốn thành khẩn nói:

-Vốn không muốn học, nhưng thấy Khúc lão tiên sinh có một thân bản lĩnh, lại động lòng!

-Ha ha, ha ha, hay, hay...

Khúc lão tiên sinh nghe vậy thì cười to:

-Phương nhị công tử có gì không hiểu thì cứ việc đến đây hỏi ta...

Vừa nói vừa nhìn về phía cháu gái của mình, nói:

-Lát nữa đem đan kinh của lão phu qua đây, chép lại một phần cho hắn...

Tiểu muội tử Khúc gia đỏ mặt, đưa một phong thư màu xanh lam, vừa nhìn đã biết là bút ký được giữ gìn vô cùng tốt, đưa đến trước mặt Phương Thốn.

-Ta muốn kêu ngươi chép lại một bản đưa cho hắn, chứ không nói đưa bản gốc cho hắn...

Khúc lão tiên sinh trợn tròn cả mắt, muốn nhắc nhở, lại sợ làm cháu gái nhà mình mất mặt, nhất thời bực bội đến khó chịu.

-Bút ký của lão tiên sinh, người ngoài há có thể tự ý lật xem, lát nữa muội tử Khúc gia chép lại cho ta một phần là được rồi...

Trái lại là Phương Thốn cười nhìn về phía tiểu cô nương Khúc gia vẫn luôn cúi đầu, muốn nhìn mình nhưng dường như không dám nhìn mình, dịu dàng nói, Khúc lão tiên sinh ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng nhất thời cảm thấy hài lòng, sau đó thì nghe thấy Phương Thốn cười nói:

-Nhưng mà ta mới nhập môn, chỉ lật xem đan kinh, sợ là có rất nhiều chỗ không hiểu rõ, nếu muội tử Khúc gia không chê, trái lại chỉ điểm cho ta nhiều một chút...

"Thanh niên nam nữ, chỉ điểm này... Không ổn đâu…" Trong lòng Khúc lão tiên sinh bỗng nhiên có chút không dễ chịu, trong lòng thầm nghĩ, ho nhẹ một tiếng, nói:

-Tô Nhi còn phải giúp ta luyện đan...

Còn chưa kịp nói xong, Tô Nhi đã nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói nhỏ như muỗi:

-Được...

Khúc lão tiên sinh:

-...

...

 

0.38242 sec| 2402.734 kb