Nếu luyện khí sĩ muốn luyện Nhân Đan thì sẽ là tai họa ngập đầu với dân chúng bình thường, vậy nên chỉ có thể trông cậy vào thành thủ và thư viện. Song nếu thành thủ và thư viện đều thành trợ thủ luyện Nhân Đan, vậy phải chăng những dân chúng bình thường thật sự chỉ đành chờ chết thôi sao?

Như lúc mình bị ám sát, nếu mình không giấu đường lui thì đành phải chịu bị giết giữa ban ngày ban mặt?

Cảm giác lên trời không có đường, xuống đất không có cửa quả là khó chịu đựng, dầu gì cũng phải giữ lại chút hi vọng cho người bình thường mới phải...

...

...

Trong tiếng thở dài, nơi xa trong con hẻm tối, xuất hiện một bóng người đứng chắp tay.

Phương Thốn nhìn sang bên cạnh, lúc này Hạc Chân Chương đang cao hứng bừng bừng, ánh mắt ngơ ngẩn. Hắn đành bất đắc dĩ phì cười, đứng dậy đi thẳng về phía người đó. Ông chủ Tần đứng cuối hẻm tối, có thể thấy rõ bóng dáng của ông ta nhưng có đôi khi hắn lại cảm thấy ông ta đang tan vào màn đêm. Phương Thốn biết, nếu ông chủ Tần không muốn cho mình thấy thì mình sẽ không thấy được ông ta.

-Năm nghìn vàng!

Ông chủ Tần thản nhiên mở lời, vừa dứt khoát vừa thẳng thừng.

Phương Thốn mỉm cười rồi hỏi:

-Không ngờ chỉ là một kiếm?

Tần lão bản im lặng một hồi rồi mới đáp:

-Buôn bán phải thành thật!

Phương Thốn bái lạy theo lễ và cười nói:

-Có lẽ có thể làm thêm vài cuộc buôn bán như vậy...

Tần lão bản lãnh đạm nói:

-Thành Liễu Hồ hiện tại rất sạch sẽ!

-Chẳng qua chỉ sạch sẽ lúc này mà thôi...

Phương Thốn cười nói:

-Ngươi cũng biết, ta rất lười, không thích thường xuyên quét dọn...

Tần lão bản chợt im lặng một hồi mới nói:

-Xem ra ngươi đã có chủ ý...

Phương Thốn cười nói:

-Ta đang suy nghĩ, năm đó buổi đầu Tiên Đế lập quốc tiện bề bày thư viện và quận trưởng cho địa phương. Một chủ về truyền thừa, một chủ về bảo vệ và cũng có ý kìm hãm bắt bọn họ đốc thúc lẫn nhau, nhưng nếu hai phe này không còn tác dụng nữa thì nên làm sao đây?

Ông chủ Tần không trả lời, một lát sau, ông ta mới nói:

-Ta chỉ buôn bán, ta không hiểu những gì ngươi nói, cũng không muốn quan tâm, ngươi và huynh trưởng của ngươi mới có khiếu trời ban làm những việc này. Ta chỉ có thể nói với ngươi về thân phận của người kia, hắn đến từ Hoàng Thành, mà nữ nhân Hoàng Thành nọ khá phiền phức, hơn nữa mọi người đều biết nàng. Cõi đời này nàng ta hận huynh trưởng của ngươi nhất...

Phương Thốn giật mình:

-Tại sao?

Ông chủ Tần lãnh đạm đáp:

-Bởi vì huynh trưởng của ngươi đánh thắng nàng ta!

Phương Thốn:

-...

Ông chủ Tần nói:

-Quan trọng hơn là nếu Hoàng Thành đã để mắt tới ngươi thì có lẽ những thứ khác nhắm vào ngươi sẽ không ít đâu!

Phương Thốn biết ông chủ Tần đang ám chỉ điều gì, lấy Hoàng Thành làm giả dụ, vậy “những thứ khác” mà ông ta nói chắc hẳn không phải thế lực nhỏ con ong cái kiến gì. Đại Hạ lập quốc ở phía tây Dạ Nguyên, lần lượt khai hoang, Triều Ca cố sức trấn giữ, còn Hoàng Thành, Lân Thành, Long Thành, Tước Thành… trấn thủ tám hướng Thần Thành, tất cả chư vị Thần Vương có lãnh thổ của riêng mình, mỗi một vị đại nhân vật đều có khả năng thông thiên...

Chủ tướng của Hoàng Thành hiện thân ở khắp Liễu Hồ, nói cách khác, hiện nay người để mắt đến mình đã đến bậc này rồi sao?

Hắn không hề kinh ngạc, trái lại dường như dần thoải mái hơn chút ít. Hắn cười hỏi:

-Những việc làm sau này có rủi ro càng lớn?

Ông chủ Tần lãnh đạm trả lời:

-Ngươi phải hiểu một đạo lý, nguy hiểm của ngươi có lớn hay không cũng chẳng liên quan gì đến chuyện ngươi làm!

Phương Thốn im lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên hỏi tiếp:

-Lúc huynh trưởng ta còn sống chỉ có kẻ thù, không có bạn bè sao?

Ông chủ Tần lắc đầu và đáp:

-Khi hắn còn sống có rất nhiều kẻ thù và cũng có rất nhiều bạn bè!

Phương Thốn nói tiếp:

-Vậy tại sao ta thấy được chỉ có quá nhiều...

Ông chủ Tần bình tĩnh trả lời:

-Bởi vì nợ thì biết truy đuổi, trái lại ân thì cần phải đi đòi...

Phương Thốn nhẹ nhàng thở ra rồi nói:

-Lời này thú vị đấy!

-Phương nhị công tử, ngươi làm gì đó?

Cách đó không xa, Hạc Chân Chương được hai tiểu nương tử kẹp giữa đút rượu chợt không thấy Phương Thốn đâu mới tìm kiếm mọi nơi trong vẻ ngà ngà say, vừa thấy Phương Thốn đang ở trong ngõ hẻm nói chuyện với ông chủ Tần thì hắn ta khoát tay quát to lên:

-Tới đây uống rượu nào...

Phương Thốn cười trả lời:

-Đợi lát, ta nói vài lời với bằng hữu đã!

Hạc Chân Chương gọi:

-Bằng hữu nào, gọi đến uống rượu với nhau luôn...

Phương Thốn cười lắc đầu:

-Ông ta không muốn uống rượu với chúng ta...

Hạc Chân Chương bất mãn chợt kêu lên:

-Người nào hả, hống hách thế à?

Quay đầu nhìn ông chủ Tần, hắn nói:

-Nói ông đấy...

Ông chủ Tần bình tĩnh nhìn về phía Hạc Chân Chương, Hạc Chân Chương đang ngà say đột nhiên thầm cảm thấy kinh hãi.

-Ta nên về uống rượu cùng thôi...

Phương Thốn cười bái lễ với ông chủ Tần:

-Tiên sinh đừng vội, tiền sẽ nhanh chóng được đưa tới!

Ông chủ Tần im lặng một lát mới mở miệng dò hỏi:

-Biện pháp vừa rồi ngươi nói là gì?

Phương Thốn:

-Hả?

Ông chủ Tần tiếp lời:

-Nếu thư viện và thành thủ cũng khiến người khác thất vọng, vậy ngươi định làm thế nào?

-Làm sao à?

Phương Thốn cười, chợt hỏi lại ông chủ Tần:

-Ông từng nghe nói tới giang hồ chưa?

Ông chủ Tần lại trầm mặc, sau đó nói:

-Giang hồ mà ngươi nói có vẻ khác với giang hồ ta biết?

-Quả thật rất khác!

Phương Thốn cười nói:

-Ta biết trong giang hồ có hiệp khách nhân nghĩa và có anh hùng hào kiệt, bọn họ rất chính nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu, nếu thế gian không công bằng thì họ sẽ tuốt trường kiếm ra, nếu có tai họa thì họ sẽ dốc hết sức ngăn cản. Họ theo đuổi tiêu dao và tự do, thoát khỏi triều đình để ẩn thân giữa giang hồ, nếu nhân gian hắc ám, họ sẽ ra tay bảo vệ sự công bằng và chính nghĩa cuối cùng...

-Những điều ngươi nói không thể tồn tại được!

Chưa đợi Phương Thốn dứt lời, ông chủ Tần đã không còn hứng thú nữa, mở lời cắt lời hắn.

-Đúng là rất khó thể tồn tại...

Phương Thốn cười nhìn ông chủ Tần:

-Nhưng ông nói thử xem ta có thể tạo ra một nơi để chơi đùa được chăng?

Ông chủ Tần lặng im không đáp.

 

0.24339 sec| 2422.992 kb