Bọn họ vốn tưởng rằng trên đầu luôn có mặt trời chói lọi, còn họ chỉ là bóng mờ nhỏ nhoi dưới ánh nắng chói chang nhưng hôm nay mới phát hiện...

Thứ mình gặp phải là một biển đen cuồng nộ vô tận!

-Sao vậy, rượu Phương gia ta không ngon hay món ăn Phương gia ta không vừa miệng?

Phương Thốn nhìn thấu được cõi lòng buồn bực của mọi người trong liên đoàn Nam Sơn Minh thì cười nhìn Hạc Chân Chương:

-Hay thiếu trợ hứng?

Hạc Chân Chương lúng túng, phất phất tay áo rồi nói:

-Ai chà, nói mấy chuyện này làm gì...

-Đã vậy, tại sao không uống cạn chén này?

Phương Thốn cười đứng dậy, cầm chén nhìn mọi người khuyên nhủ:

-Nhận làm việc tốt nhưng không cầu xa, Phương nhị mượn một chén này để kính chư vị!

-Nhận làm việc tốt nhưng không cầu xa?

Phương Thốn chỉ thuận miệng nói vậy thôi nhưng mọi người ở đây nghe được tám chữ này lại có không ít người hơi xuất thần, đặc biệt là Mạnh Tri Tuyết và Khúc lão tiên sinh, một kẻ còn trẻ còn một người có tính tình sắt đá. Tương tự trong khi mọi người ở đây đang chìm vào tâm trạng thấp nhất chợt nghe được tám chữ Phương Thốn vô ý nói ra này thì trái tim không khỏi xúc động, bỗng chốc tâm tư nặng trĩu dường như trở nên thông suốt hơn nhiều.

-Lão phu đã một bó tuổi rồi nhưng lại được tiểu niên khai sáng...

-Phương nhị công tử, đa tạ ngươi...

-...

-...

Người người rót đầy chén, tất cả đều uống vào, dường như vẻ u sầu đã bị quét sạch, không khí cũng tăng lên thấy rõ.

Thấy mọi người vui vẻ, Phương Thốn cũng mỉm cười, thấp giọng nói với Hạc Chân Chương:

-Hạc huynh, xong rồi thì đừng đi, ta mời...

Hạc Chân Chương chỉ thờ ơ gắp thức ăn, hắn ta đáp:

-Ngươi đừng hòng dụ dỗ ta...

Phương Thốn thấp giọng cười nói:

-Yên tâm, lần này là thật...

Đồng môn lão Hạc thật sự không dám tin những gì Phương nhị công tử vừa nói nên đã quyết định ăn uống xong sẽ đi khỏi.

Sau khi ăn xong chợt cảm thấy hơi khô miệng nên hắn ta mới ở lại uống trà trong phòng khách Phương gia. Uống trà xong, lại cảm thấy hơi mệt nên là hắn ta ngồi trên ghế thái sư nghỉ ngơi, thậm chí đến cả lão Hoàng quản gia cũng cảm thấy không ổn, ông ta bèn tới săn sóc hỏi hôm nay Hạc công tử có muốn ngủ lại Phương gia không. Rốt cuộc Phương Thốn đã ra sau khi thay xong áo bào, hắn cười rồi mời Hạc Chân Chương cùng đi ra ngoài...

-Đi thật à?

Hạc Chân Chương thấy vậy lập tức kích động đến mức bàn tay phát run!

Đi chứ!

Quả nhiên là đi thật!

Lúc vào đại môn Lưu Nguyệt Lầu, Hạc Chân Chương cảm thấy mình như giẫm lên bông, Phương nhị công tử thật sự mời mình tới Lưu Nguyệt Lầu, sao dám tưởng tượng đây, có vẻ như đây là thật rồi, quả là bánh nhân nóng rơi từ trên trời xuống, đây đúng là...

-Gì chứ, đi đâu vậy?

Chưa kịp hoàn hồn từ đám oanh oanh yến yến, Hạc Chân Chương lại chợt sững sờ.

Hắn ta thấy Phương Thốn đi vào nói vài câu với tú bà rồi lập tức muốn rời đi thì suýt nữa đã gào khóc.

Làm gì đấy?

Không đến thì đừng đến, sao vừa mới tới đã đi hả?

-Chỉ cần có nhiều tiểu nương tử kề cận thì nơi nào không thể là Lưu Nguyệt Lầu chứ?

Phương Thốn cười kéo lấy Hạc Chân Chương, giơ tay lên trỏ trỏ, Hạc Chân Chương thấy được từng nữ tử thướt tha trong lớp váy mỏng chậm rãi đi xuống bậc thang, cười nói dạt dào, mị nhãn như tơ thì cả người hắn ta như rơi vào giấc chiêm bao, sau đó hắn ta vẫn chìm vào giấc mộng này khi thấy Phương nhị công tử bao hết mười tám tiểu nương tử đứng đầu Lưu Nguyệt Lầu, thấy mười tám tiểu nương tử ngồi đầy khoảng ba chiếc xe ngựa, được Phương nhị công tử nhét khoảng sáu tiểu nương tử vào một chiếc xe rồi đi thẳng...

Ở Phương trạch đằng trước đã được dựng lên một chiếc lều, huân hương tỏa ra, tốt hơn hẳn nhã gian ở Lưu Nguyệt Lầu, mà ở trên bậc thang Phương gia có đặt vài bàn nhỏ, trên bàn đặt rượu và thức ăn, Phương Thốn và Hạc Chân Chương ngồi xuống bàn nhỏ, cười dài khoát tay rồi lệnh cho những tiểu nương tử đó múa trước cửa Phương trạch, múa càng mê hoặc càng tốt, mặc càng ít càng tốt...

-Còn có lối chơi trước đại môn nhà mình nữa à?

Hạc Chân Chương choáng váng, như chìm trong mộng, cảm khái không thôi:

-Đừng nói, thật đúng là có hương vị khác...

Thấy điệu cười ngây ngô của Hạc Chân Chương, Phương Thốn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nhẹ nhàng nâng chén vừa quay đầu nhìn hai con sư tử bằng đá trước cổng, sau đó nghiêng đầu rồi nhếch môi, xem ra càng không đứng đắn thì có vẻ càng vui sướng hơn chăng.

...

...

Phương Thốn rót đầy hai bình rượu, thả một bình trước mặt mỗi một con sư tử đá.

Thật ra hắn cũng cảm thấy mất thể diện khi phải mang tiểu nương tử từ Lưu Nguyệt Lầu về nhà nhưng quả thật không còn biện pháp nào.

Hai vị gia ở cổng này khá khó hầu hạ, chỉ cần mời được bọn chúng ra tay một lần thì phải mời chúng xem loại múa nghiêm túc này...

Thật ra Hạc Chân Chương là người tiếp khách, dĩ nhiên hắn ta không biết bây giờ mình đang phải đồng hành với một sự tồn tại hung hãn cỡ nào.

Vào lúc này, Phương Thốn không có tâm tư để hưởng thụ những thứ này.

Một câu “Nhận làm việc tốt nhưng không cầu xa” có thể cởi bỏ khúc mắc của Mạnh Tri Tuyết và Khúc lão tiên sinh nhưng không có bất kỳ trợ giúp đáng kể nào với Phương Thốn từng ăn quá nhiều canh gà ở kiếp trước, hắn đang suy tính một vấn đề thực tế nhất...

Nhìn lên bầu trời đêm cao xa, hắn biết hôm nay thành thủ và Viện chủ của thư viện Bạch Sương chắc hẳn còn chưa ngủ được.

Họ đều lo lắng hắn sẽ trả thù.

Bọn họ đều nghĩ hiện tại mình hẳn đang oán hận bọn họ nên không biết mình sẽ làm ra hành động bậc nào.

Song thật ra họ không biết, Phương Thốn không hận họ, hắn còn chưa đến mức quá căm hận bọn họ.

Phương Thốn chỉ rất thất vọng!

Thành thủ và thư viện, một người đại diện cho trật tự, một người đại diện cho truyền thừa.

Hai bên này vốn nên là thần thủ hộ của dân chúng Liễu Hồ, nếu chỉ có một bên độc ác thì còn có thể làm người ta trông mong đôi chút...

Song nếu hai phe đều nát đến tận rễ thì phải làm sao đây?

 

0.13646 sec| 2411.664 kb