Chuyện luyện đan cứ thế quyết định, Phương Thốn sắp xếp một chiếc xe ngựa, tự mình tiếp đón, đến bên trong nhà tranh ở dạ phường, nhận lấy một ít gia sản hằng ngày của Khúc lão tiên sinh, ở giữa có chút bất ngờ chính là, Khúc lão tiên sinh trái lại không sử dụng lò luyện đan tốt nhất mà Phương Thốn đã chuẩn bị cho ông ta, trái lại cố tình đem tới một cái lò luyện đan bằng đồng đen sì sì cũ mèm, không biết đã sử dụng biết bao nhiêu năm rồi.

Cũng bắt đầu từ hôm đó, ông ta bắt đầu nghiên cứu dược tính, chuẩn bị luyện đan, trong lúc đó không những kiểm tra các loại dược liệu, sau đó ra lệnh cho Hoàng quản gia đi ra ngoài mua một vài đồ vật làm thuốc dẫn, hơn nữa vì muốn bắt mạch chữa bệnh cho Phương lão gia tử và phu nhân, không chỉ có luyện Bảo Đan, còn phải theo yêu cầu Phương Thốn, luyện một lò phù hợp với thể chất của Phương lão gia tử và phu nhân, càng dễ dàng cho bọn họ thay đổi cách dùng Bảo Đan.

Chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, nhìn một ít chi tiết nhỏ này thì có thể thấy được rồi.

Danh sư xuất cao đồ, Khúc lão tiên sinh có trình độ đan đạo tới bực này, tiểu cô nương Khúc gia thân là cháu gái, đan đạo cũng tự nhiên không kém, nhất là sau khi nghe nói Phương Thốn chuẩn bị muốn học đan, tiểu cô nương lập tức cẩn trọng gánh vác thân phận khai sáng đan đạo cho Phương nhị công tử.

Thế là, bình thường lúc Khúc lão tiên sinh đang luyện đan, trong hoa viên Phương phủ sẽ thường xuyên nhìn thấy cảnh như vậy.

Giữa đình nghỉ mát, tiểu cô nương Khúc gia vóc người yếu đuối mảnh khảnh cầm trong tay một cuốn kinh đan, nhẹ nhàng tản bộ trong đình, nghiêm túc cẩn thận giảng giải, một chữ cũng không dám nói sai, mỗi một nội dung trong đan đạo kinh, pháp môn luyện đan, đều nói vô cùng rõ rõ ràng ràng.

Mà hai người Phương Thốn và tiểu hồ nữ, trái lại ngồi trên băng đá trong đình nghỉ mát, trước mặt mỗi người đặt một quyển bút ký.

-Tiểu tiên sinh giảng giải thật hay, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trật tự rõ ràng, nên thưởng...

Nói xong một đoạn, Phương nhị công tử đứng dậy, cảm khái lắc đầu, tán thưởng từ tận đáy lòng.

Tiểu cô nương Khúc Tô Nhi đã làm giáo viên của hắn được mấy ngày, nhưng tật xấu đỏ mặt vẫn không bỏ được, chỉ là tự nhiên hơn trước đây nhiều, nghe thấy lời khích lệ của Phương Thốn cũng chỉ quay đầu qua, nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó thì xoay đầu lại nói với Phương Thốn:

-Học tập đan đạo, đúng là giai đoạn đầu hơi khó một chút, rất nhiều kiến thức đan lý và thảo được đều cần phải làm theo từng bước từng bước, không biết các huynh có thể học được không?

Tiểu hồ ly ngồi ở trên ghế đá ở bên cạnh ra sức gật đầu.

Phương Thốn cười nói:

-Ta còn có chút nghi vấn...

Khúc Tô Nhi tiểu cô nương vội vàng nhìn Phương Thốn nói:

-Phương nhị công tử mời nói, ta giúp huynh giải đáp một chút!

Phương Thốn nhìn vào đôi mắt của nàng, cười nói:

-Muội bao lớn rồi?

Khúc Tô Nhi hơi run run, hai gò má đều đỏ lên, một lát sau mới nhỏ giọng nói:

-Mười lăm...

-Cũng không nhỏ...

Phương Thốn nhìn về phía Khúc Tô Nhi, trả lời.

Mặt Khúc Tô Nhi đã đỏ đến không thể đỏ hơn, dường như có một loại kích động muốn chạy trốn.

“Không thể quá đáng...”

Phương Thốn suy nghĩ trong lòng, bèn cười hỏi:

-Muội tử Khúc gia chỉ mới mười lăm tuổi, một thân đan đạo học thức đã thâm sâu như thế, thực sự là Phương nhị cảm thấy kính phục, ta có chút tò mò, muội còn nhỏ tuổi như vậy, làm sao có thể học được một thân bản lĩnh này?

Khúc Tô Nhi bị hắn khen ngợi vậy, càng mắc cỡ hơn, nhưng trong lòng cũng có chút hài lòng, bèn nhỏ giọng nói:

-Cái này... Ta không thông minh, khi ta còn bé học đan kinh, cũng không học nhanh bằng công tử bây giờ, ta chỉ là... Ta chỉ là nhìn gia gia và các bá bá mấy người họ luyện đan, nhìn từ nhỏ riết quen, thật ra... Thật ra bây giờ trình độ đan đạo của ta còn chưa đủ đâu, so sánh với mấy người bá bá...

-Đã rất tài giỏi rồi!

Phương Thốn tán dương:

-Kinh bản mệnh của muội là Thảo Kinh sao?

Khúc Tô Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

-Không phải, kinh bản mệnh của ta là Võ Kinh.

Vừa nói vừa dùng tay nhỏ lấy thạch án được điêu khắc từ Thanh Nham thượng hạng ra, răng rắc một tiếng, bẻ ra một miếng.

Lông đuôi của tiểu hồ ly ở bên cạnh đều dựng hết cả lên.

Trong lòng Phương Thốn cũng lộp bộp một tiếng, không khỏi trở nên nghiêm túc hơn, hắng giọng một cái, ngồi thẳng người cười nói:

-Tô Nhi muội muội không phải là người ngoài, đan đạo học thức lại cao minh, trái lại ta có một vài câu hỏi nghiêm túc muốn thỉnh giáo, không biết có thể không?

Khúc Tô Nhi nghe thấy thế, vội vàng gật đầu thật mạnh, nói:

-Được được, mời công tử nói!

Phương Thốn gật gật đầu, liếc mắt nhìn tiểu hồ nữ ở bên cạnh.

Tiểu hồ nữ lúc này đang ngồi đờ ra nhìn Thanh Thạch Án bị bẻ mất một miếng.

Phương Thốn hắng giọng một cái, lại dùng sức hắng giọng cái nữa, lúc này tiểu hồ nữ mới sực tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Phương Thốn.

-Sau này ngươi bớt tiếp xúc với Mạnh Tri Tuyết đi!

Phương Thốn trước tiên phân phó một câu, sau đó nháy mắt:

-Tiên sinh giảng đan kinh cả nửa ngày, ngươi không đi bưng tách trà lại đây?

-Ơ?

Tiểu hồ nữ nhìn Phương Thốn một chút, lại nhìn Khúc Tô Nhi, lúc này mới sực tỉnh ra:

-Ờ!

Nhìn cái đuôi to xù lông kia biến mất trong bụi hoa, Phương Thốn lúc này mới quay đầu nhìn về phía muội tử Khúc gia, cười nói:

-Mấy ngày hôm nay ta đã nghe muội muội giảng đan kinh, nói rất nhiều rất nhiều đan dược khác nhau, ngoại trừ linh, bảo, thần, tiên, bốn loại phẩm đan hoàn ra, còn có dược đan chữa bệnh, độc đan hại người, mỗi loại đều khác nhau, nhưng không biết muội muội có từng nghe qua một loại đan dược, có thể giấu cổ trùng vào trong đó, bị đóng băng nhưng không chết, bao bọc lâu dài, nếu một khi có người ăn vào thì có thể ngủ đông tâm trí, mãi đến khi bị đánh thức?

Tiểu muội tử Khúc gia vốn là đang xấu hổ chờ đợi, không biết Phương Thốn muốn nói gì với mình, đợi đến phát hiện hắn thật sự đang thỉnh giáo mình thì lại ngẩn ra, hoảng hốt vội nói:

-Có thì đúng là có, loại đan dược mà công tử nói, tên gọi là đan cổ, chính là một loại đan dược cực kỳ tà môn, mặc dù gọi là đan, đan sư cũng rất ít luyện chế, cũng thường thường là thứ mà nhân tài luyện cổ sẽ luyện chế...

 

0.14019 sec| 2404.813 kb