Phương Thốn nghe xong, vội vàng thấp giọng nói:

-Muội tử cũng biết luyện như thế nào đúng không?

Trên mặt Khúc Tô Nhi lộ ra vẻ do dự.

Phương Thốn nở nụ cười dịu dàng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn vào đôi mắt của Khúc Tô Nhi, nói:

-Giúp ta một chút có được không?

Mặt Khúc Tô Nhi sắp đỏ rực cả lên, nhẹ gật đầu một cái:

-Được rồi!

Phương Thốn đã mượn công đức học thuộc lòng đan kinh, thiên phú đan đạo tất nhiên là không kém. Chỉ là học đan cũng không phải chuyện chỉ trong ngày một ngày hai, cho dù thiên phú có tốt cũng chỉ làm mình học cho nhanh. Muốn một lần là xong, chỉ bằng vào học là không được, tìm vách núi nhảy xuống thì có khả năng!

Vì thế, hắn muốn luyện đan cổ, cũng chỉ có thể tìm trợ thủ.

Tìm tới tìm lui, còn có ai thích hợp hơn đây?

Khúc lão tiên sinh, hẳn là thích hợp nhất, nhưng vị lão tiên sinh này làm người quá chính trực, Phương Thốn không thể nào tìm ông ta thỉnh giáo chuyện luyện cổ đan, chỉ sợ trò chuyện một chút, thì trò chuyện sụp đổ, bèn nghĩ tới nghĩ lui, người thích hợp nhất chính là Khúc tiểu muội tử Khúc Tô Nhi.

Cũng may Khúc lão tiên sinh gần đây đang vội vàng luyện Bảo Đan, thời gian bận rộn, mà Khúc tiểu muội tử thì vô cùng nghe lời hiểu chuyện, kêu làm gì thì làm đó, từ sau khi Phương Thốn quyết định muốn luyện đan cổ, nàng bèn bắt đầu nghiên cứu và thử nghiệm, nghe nói khi còn bé nàng đã từng thấy cách luyện đan cổ là như thế nào, nhưng sau khi rời khỏi nhà, Khúc lão tiên sinh coi đan cổ là tà vật, không dạy cũng không cho nàng chạm vào, đã rất nhiều năm rồi không luyện nữa.

Lúc đầu Phương Thốn còn lo rằng thời gian rời đi quá lâu, nàng không nhớ được nữa, sau đó mới phát hiện mình cả nghĩ quá rồi.

Lúc giảng đan kinh, tiểu muội tử Khúc gia vẻ mặt yếu đuối, lúc luyện đan… nói như thế nào nhỉ...

Lò luyện đan vốn dĩ mua cho Khúc lão tiên sinh để luyện Bảo Đan nhưng không sử dụng, lúc này thì đúng dịp cho tiểu muội tử Khúc gia sử dụng, thế là Phương Thốn dẫn hai người hồ nữ Tiểu Thanh Linh và Tiểu Thanh Liễu, vẻ mặt hưng phấn chạy tới xem, sau đó nhìn vẻ mặt căng thẳng của tiểu muội tử Khúc gia, từng viên từng viên linh dược bỏ vào trong lò luyện đan, giống như chỉ sợ sai sót một bước thôi, luyện thêm mấy viên, còn phải căng thẳng nhìn bút ký.

Căng thẳng như gặp phải đại địch luyện tròn nửa canh giờ, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người Phương Thốn, tiểu hồ nữ, Tiểu Thanh Liễu, nàng chầm chậm tắt lửa, căng thẳng mở một cái lỗ khí ra, lập tức có làn khói đen từ trong lò luyện đan từ từ bay ra...

-Sao lại vậy chứ? Sao lại là màu đen?

Tiểu muội tử Khúc gia hơi run run, vẻ mặt khó hiểu vội vàng đi lật đan kinh xem.

-Quả nhiên thất bại rồi...

Phương Thốn và tiểu hồ nữ, Tiểu Thanh Liễu ba người đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không ngoài dự tính.

Dù sao thời gian đã qua lâu như vậy...

-Không phải chứ...

Tiểu muội tử Khúc gia lật đan kinh một lát dường như có hơi nôn nóng:

-Cách làm không sai mà...

Phương Thốn hắng giọng một cái, chuẩn bị an ủi một lát.

Sau đó chỉ thấy tiểu muội tử Khúc gia nửa ngày không tìm ra chỗ nào có vấn đề, tức giận vỗ một chưởng lên lò luyện đan:

-Sai ở chỗ nào?

Oành!

Lò luyện đan thượng phẩm được đúc ra từ đồng trộn lẫn với huyền thiết, đã bị đập ra một dấu tay rõ ràng.

-Phù...

Một luồng tử khí từ trong lò luyện đan này phun ra ngoài.

Tiểu cô nương Khúc gia có chút kinh hỉ, ngượng ngùng quay về phía Phương Thốn nói:

-Luyện thành công rồi!

-Cái này...

Cổ Phương Thốn hơi cứng lại, chậm chạp lấy lại tinh thần, khách sáo đứng dậy, vái lễ nói:

-Làm... Làm phiền tiên tử rồi...

Mấy ngày sau, lúc tiểu cô nương Khúc gia đang luyện đan, ba người Phương Thốn và tiểu hồ nữ còn có Tiểu Thanh Liễu đều rất phối hợp, muốn cái gì đưa cái đó, bưng trà rót nước, mà Phương lão gia tử và phu nhân nhìn thấy nhi tử của mình ngày nào cũng vội vàng chạy tới chạy lui, nói là đang luyện đan, thì cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy rất vui mừng, có một lần hứng lên, bèn tới xem một chút, muốn cổ vũ mấy tiểu bối chăm chú học tập.

Sau đó tới một chuyến thì không tới lần nữa, còn chia cái phương viên kia làm vùng cấm.

Nhưng cho dù như thế nào, lò đan thứ nhất cũng bị tiểu cô nương Khúc gia đánh một chưởng ra rồi, sau đó lại từ từ luyện thêm mấy lò, cũng đều thành công, chỉ là bên trên đồng lô có thêm mấy cái dấu tay, làm người ta thấy dáng vẻ có chút đáng thương...

...

...

Mà sau khi mẫu đan luyện thành, sau đó là bắt đầu luyện cổ.

Hôm nay trong hang động bên dưới tòa núi giả của Phương phủ đã bày đầy mấy chai chai lọ lọ, thậm chí một ít vại thủy tinh, hộp thảo văn, rực rỡ muôn màu, lại có vẻ rất quái lạ, trong mấy thứ này, vừa có "cổ tróc gian" trước đó Lam Sương tiên sinh tìm tới cho hắn, lại có rất nhiều "toàn tâm cổ" kỳ kỳ quái quái, "phệ hồn cổ", "kim tuyến xà noãn", "thảo tinh huỳnh" và những thứ trùng kỳ lạ khác.

Tất cả mọi thứ, đều do Phương Thốn mua được từ dạ phường, Phương Thốn mượn công đức học thuộc Linh Kinh, lại đọc qua quyển bút ký Vu Cổ Thập Nhị Đạo của Linh Tú giáo viên, ở trên con đường trùng cổ này đã có thiên phú và nhãn lực cực cao.

Bên trên dạ phường tất nhiên có rất nhiều thứ đồ chơi, nhưng đồ chơi thật cũng có một chút, mà quan trọng nhất là, sau khi Linh Tú giáo viên chết đi, những quái trùng và cổ trùng kỳ lạ mà nàng ta để lại đều bị thư viện niêm phong, hoặc là hủy diệt, hoặc là lén lút bán đi. Trong đó có một số ít bị Phương Thốn trở tay mua về, mà trong đó, Phương Thốn coi trọng nhất chính là một loại cổ trùng tên là "Toàn Tâm Trùng"!

Trùng này xếp hạng thứ bảy trong Thập Nhị Đạo cổ trùng mà Linh Tú giáo viên hao tốn cả nửa đời người để nghiên cứu. Đây là một loại vu cổ cực kỳ ác độc, một khi thả vào trên người, thì có thể mượn ý nghĩ của mình để điều khiển, sống dậy, sau đó tiến vào kinh mạch tủy sống của người, ăn tinh hồn của con người, làm loạn ý chí của lòng người, thậm chí còn có thể để mặc người luyện cổ tùy ý điều khiển, thật là một loại vu cổ vô cùng lợi hại!

-Công tử… công tử huynh muốn luyện chính là loại cổ này sao?

 

0.24786 sec| 2400.695 kb