Các đà chủ và hộ pháp trong đình vốn đã tràn đầy sự nghi hoặc, tâm tư khó xác định, lập tức đều bị dọa cho sửng sốt, vội vàng nhảy dựng lên, vừa quay đầu thì nghe thấy tiếng sét đánh kinh thiên động địa, như thể có vô vàn sát khí lao thẳng vào trong đình. Còn ở bên ngoài kia, có thể nghe thấy được tiếng thét sợ hãi của đám phỉ trại truyền vào:

-Đó… đó là cái thứ gì vậy?

Xuyên qua màn mưa, bọn họ có thể nhìn thấy một người khổng lồ đen xì cao tận ba bốn thước, nhìn qua trông giống mười mấy cái xác vô danh chắp nối lại với nhau, vô cùng kỳ quái và đáng sợ. Giống như quỷ thần từ trên trời giáng xuống đạp nát cổng lớn của Hắc Thủy Trại. Cả một đám người lập tức xông vào, trên người còn mang theo cả tà khí, không biết có bao nhiêu người trong Hắc Thủy Trại bị họ dọa cho chết cứng.

-Ai dám xông vào Hắc Thủy Trại của bọn ta…

Tất cả các đà chủ đều cảm nhận được sát khí khủng khiếp đó đang ập tới trước mặt bọn họ, tất cả đều vô cùng tức giận, đồng thanh hét lên, muốn lao ra ngoài.

Nhưng cũng vào lúc này, đột nhiên có tiếng động lớn từ phía tây truyền đến, một mảnh tường cao lớn bị rung động làm cho nổ tung thành một cái lỗ lớn. Không biết có bao nhiêu là bóng người giống như cá lao thẳng về phía trại. Người trong cùng nhất mặc một chiếc áo choàng trắng, thực chất là được làm bằng giấy, trên tay còn cầm một cây tang thi quấn đầy giấy trắng, tên đó còn nở một nụ cười ma mị, chỉ huy hàng chục oan hồn.

-Hua la la…

Phía đông có một cơn gió kỳ lạ thổi tới, bị ánh đèn lồng chiếu vào, liền nhìn thấy ngọn gió đó mang theo màu xanh, đám đông ngay lập tức nằm sấp xuống.

-Bùm!

Phía sau đó, vô số phù quang đột nhiên nổ tung, kim quang lóe lên, nổ tung ra một cái lỗ to trong Hắc Thủy Trại. Sau đó liền nhìn thấy vô số yêu tà quái nhân tranh giành nhau, hoặc là cầm binh khí, hoặc là dùng bảo pháp kiếm bay, hoặc là sử dụng trùng độc cổ quái, cùng nhau hò hét, mắt đỏ và quỷ dị xông vào Hắc Thủy Trại, giống như một đợt thủy triều xông vào chính đường.

-Nhân Đan…

-Bọn yêu tà Thôn Hải Bang, cư nhiên dám lén giấu Nhân Đan, mau giao nộp ra…

-Luyện Nhân Đan, tội không thể tha thứ, mau giết chết đám yêu tặc này…

-…

-…

Trong phút chốc, không biết có bao nhiêu là yêu tà đã xông vào Hắc Thủy Trại!

Trong tâm của lão Triều vốn dĩ còn có một chút tâm niệm mang theo sự hy vọng, nhưng khi nhìn thấy những người xông vào trại này, đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, trong tâm chỉ còn có sự tức giận và hét lên:

-Là ai tuyệt tình đến như vậy, muốn ép bọn ta vào con đường chết…

Quét mắt một vòng, toàn bộ Hắc Thủy Trại đều biến thành một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là những bóng người lao tới, đại bộ phận thổ phỉ trong trại đều chỉ là người bình thường, hiện tại lại xảy ra chuyện đột ngột như vậy, làm sao có thể là đối thủ của đám giang hồ và yêu nhân này?

-To gan thật…

Tại Hắc Thủy Trại, các đà chủ và hộ pháp đột nhiên nhìn thấy một đống yêu tà lao vào trại chém giết như vậy, đều vô cùng kinh động và tức giận.

Bọn họ ra oai ở thành Liễu Hồ nhiều năm như vậy, bao nhiêu là tán tu giang hồ đều bị bọn họ nhấn chìm dưới đáy hồ, bao nhiêu năm nay cũng không có ai dám khiêu khích Thôn Hải Bang. Bọn họ làm sao có thể ngờ được, bây giờ lại bị đám người ngông cuồng này, đến cả chào hỏi trước một tiếng cũng không có liền lao vào đây công kích, trong lòng tức giận đến muốn giết người. Nhưng số lượng đám người trước mặt quá nhiều, bọn họ nhất thời cũng vô cùng kinh sợ.

-Đại đương gia…

Trong tiềm thức, mọi người đều nhìn về phía lão Triều để chờ mệnh lệnh.

Lúc này, trên mặt lão Triều đã lộ ra vẻ tức giận không nói nên lời, nhưng lão ta cũng biết cơn giận này là vô dụng.

Lão ta chỉ biết nghiến răng và vội vàng đưa ra quyết định.

-Đốt trại, rút lui!

Lão ta đột nhiên xuất ra một chưởng, đánh bật một tên tán tu đang xông vào chính đình, đồng thời hét lên.

-Cái gì?

Trong Hắc Thủy Trại, tất cả các đương gia và băng thổ phỉ đều vô cùng sốc.

-Nếu muốn sống sót thì phải nghe lời ta!

Vào lúc này, lão Triều buộc phải duy trì sự tỉnh táo của chính mình, nghiêm khắc hét lên:

-Các ngươi tự mình xông thẳng ra ngoài đi…

Soạt! Soạt! Soạt!

Cơn mưa trong bóng đêm càng trở nên nặng nề, từ không trung rơi xuống, như những thanh kiếm đang bay nhảy vậy.

Và trong màn đêm mưa không sao, không trăng và không ánh sáng này, không biết có bao nhiêu luyện khí khí sĩ tu vi hoặc cao hoặc thấp, là chính đạo hay tà đạo, từ tứ diện bát phương xông lên, lao thẳng tới Hắc Thủy Trại.

Có người vội vã bay lên, chỉ hận bản thân không thể bay nhanh hơn được nữa, cũng có người tự hận bản thân, sao mà trước đây họ không nghĩ tới Nhân Đan sẽ ở trong Hắc Thủy Trại, ngược lại để người khác giành trước…

-Bọn yêu tà kia, còn không mau rút lui?

Cũng ngay khi mớ hỗn loạn này càng ngày càng tồi tệ, bỗng một tiếng hét vang lên từ phương bắc.

Trên bầu trời mưa đêm đen kịt, một đạo kim quang đột nhiên lóe lên, chỉ nhìn thấy ở thành Liễu Hồ xuất hiện một đạo ánh sáng bay lên, giữa kim quang đó có thể nhìn thấy một đạo ấn vàng to bằng nắm tay, ấn ký này đang không ngừng làm mưa làm gió.

Trong tích tắc, nó giống như một ngọn núi nhỏ vội vàng bay lên không trung của Hắc Thủy Trại, kim ý lưu chuyển như một đám mây xé nát cả bầu trời đen tối.

-Cái này…

Chúng giang hồ tán tu đột nhiên sợ hãi, thất kinh một cái, tinh thần chiến đấu cũng tản đi một chút.

Thành thủ đến rồi!

Trong khoảng thời gian này, tất cả các luyện khí sĩ đều đang tự mình tìm kiếm Nhân Đan, có không ít người từ nơi khác đến cũng đã nghi ngờ Hắc Thủy Trại. Thế nên vẫn luôn trốn ở xung quanh đấy, nhưng thành thủ và thư viện lại không hề nghi ngờ Hắc Thủy Trại, ngược lại còn một bên thủ Bắc, một bên thủ Nam. Vì vậy mà khi khí tức của Nhân Đan xuất hiện, bọn họ còn không nhanh bằng chúng giang hồ tán tu này. Khi họ tới nơi thì đã là một mớ hỗn loạn rồi.

-Lén giấu Nhân Đan là trọng tội. Đám phỉ đồ kia, còn không nhanh giao nộp…

 

0.26454 sec| 2402.977 kb