Không ai biết kẻ trộm viên Nhân Đan đó ban đầu là làm sao mà đem được nó rời đi dưới mi mắt của mọi người. Nhưng mọi người đều hiểu rằng, Nhân Đan khác với Linh Đan hay Bảo Đan thông thường, về mặt khí tức, nó tương tự như Thần Đan vậy, vô cùng khó để che giấu. Chỉ cần một dấu vết bị lộ ra là có thể phát hiện ra ngay lập tức, các luyện khí sĩ đồng thời đều xông lên khiến đối phương không còn đường thoát, chỉ còn con đường chết!
Các luyện khí sĩ trong thành Liễu Hồ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Nhân Đan xuất hiện một cái…
Vào lúc này, đúng như dự đoán, quả thực là có khí tức của Nhân Đan lộ diện, bọn họ đều nắm bắt lấy cơ hội này…
-Soạt, -soạt, -soạt, -soạt
Bốn phương tám hướng, cũng không biết có bao nhiêu luyện khí sĩ, hoặc là đơn độc bay lên không trung rút kiếm ra, hoặc ba năm người gì đấy hợp thành một đội nhanh chóng bay tới, như một con cá đang bơi trong bóng tối, vô cùng nhanh chóng, nhưng lại hết sức lặng lẽ tìm ra được phỉ trại nằm ở phía nam ngọn núi của thành.
-Tìm đến tìm lui đều không tìm được, ai mà ngờ được Nhân Đan sẽ được giấu ở Hắc Thủy Trại kia chứ?
-Khó trách trong khoảng thời gian này, mọi người đều phát điên đi tìm Nhân Đan, chỉ có mỗi Thôn Hải Bang đóng cửa không ra ngoài…
-Đại đương gia, đây là…
Trên bầu trời u ám đó, một tia chớp đột ngột xẹt qua giữa không trung. Trong đình đường của Hắc Thủy Trại, tất cả hộ pháp và đương gia cũng đều bị chấn động, vội vàng nhảy dựng lên. Sau đó, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi viên đan trong tay của lão Triều, khoang mũi và miệng đều tràn ngập mùi thơm của viên đan kỳ lạ đó, cả một thân pháp lực đều đang dâng trào lên.
Mà lão Triệu nhìn viên đan trong tay mình, đầu tiên là hơi giật mình, sau đó vội vàng lấy ngón tay che lại, đem lớp sáp vừa bị cạo ra bọc lại.
Tinh quang cũng ngay lập tức biến mất, nhưng cái mùi thơm kỳ lạ của viên đan đó vẫn còn đọng lại.
Nhìn viên đan trong tay hắn, những người xung quanh thậm chí còn có thể nghe thấy được nhịp tim của lão Triều.
Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán lão ta rơi xuống, đột nhiên lão ta bước tới, đập nát cái bàn gỗ trước mặt, và xông thẳng tới trước mặt Từ sư gia, sau đó nắm chặt lấy cổ áo của ông ta rồi hét lên:
-Viên này… ở đâu ra hả?
Cả đình đều im phăng phắc, mọi người đều có thể nghe thấy, trong giọng nói của lão Triều mang theo cả một chút sự sợ hãi.
-Là… là người bên dưới cướp được…
Sư gia cũng không ngờ được lão Triều sẽ phản ứng mạnh như vậy, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Lão Triều hét lên:
-Cướp từ tay ai hả?
-Nghe… nghe nói đã chạy trốn rồi, giờ ta… kêu bọn họ đến hỏi ngay…
-Không cần…
Lão Triều từ từ buông ông ta ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi chưa từng có, thân thể run cầm cập, trong đầu lão ta lúc này nổi lên từng đợt sóng gió, không ngừng đánh vào lý trí của lão ta. Trong chốc lát không biết là đã nghĩ tới bao nhiêu là khả năng phức tạp có thể xảy ra, nhưng nhất thời khó có thể làm rõ, hoảng sợ, tức giận, chỉ trong ngắn ngủi vài nhịp thở mà thôi, sắc mặt của lão ta đã biến đổi vô số lần.
-Đại đương gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? - Tất cả các đà chủ khác đều lần lượt đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng hét lên.
-Bị người ta hãm hại rồi…
Giọng nói của lão Triều lúc này vô cùng nặng nề, nhìn viên đan trong tay, lão ta thấp giọng nói:
-Đây là Nhân Đan!
-Nhân Đan sao?
Các vị đà chủ đều sững sờ, qua một lúc mới kịp phản ứng lại, vội vàng tiến lên trước để xem.
Vào lúc này có khá là nhiều người, thậm chí sắc mặt còn có chút kích động.
Trong khoảng thời gian này, có bao nhiêu là tà môn lão quái từ các nơi đổ xô đến chỉ để tìm viên Nhân Đan này, thậm chí phần thưởng cho viên Nhân Đan này cao tới vạn lượng vàng. Ngay cả phía thành thủ cũng đã sớm gây áp lực cho bọn họ rồi, yêu cầu bọn họ phải phái người ra để giúp đỡ tìm kiếm Nhân Đan, thậm chí còn đưa ra một lời hứa rất lớn, bọn họ vốn đã sớm động lòng rồi…
Nếu không phải do lão Triều nhiều lần áp chế, e rằng cả Hắc Thủy Trại này đều đã sớm đi tìm rồi.
Chỉ là dưới sự áp chế của lão Triều, bọn họ mới miễn cưỡng ở lại Hắc Thủy Trại này…
Ai có thể tưởng tượng được, viên Nhân Đan này lại đột nhiên xuất hiện ở Hắc Thủy Trại được chứ?
-Khắp nơi đều có người tìm kiếm Nhân Đan, làm sao mà nó có thể ở chỗ này được hả?
-Nếu đã là Nhân Đan, vậy chúng ta cứ dâng lên cho thành thủ, không phải là lập được đại công sao…
Nhất thời, bọn họ đều vô cùng kích động, khó có thể kìm lòng được. Có người còn cho rằng đại đương gia không chịu để bọn họ ra ngoài tìm Nhân Đan, phải chăng là đã sớm có sự chuẩn bị rồi, sớm đã biết Nhân Đan sẽ ngoan ngoãn được dâng lên sao?
-…
-…
-Lập được đại công…
Dù sao thì lão Triều cũng là lão giang hồ từng trải, trong thời gian ngắn nhất đã cân nhắc xong và đưa ra quyết định rồi. Đột nhiên lão hét lên, khiến tất cả mọi người trong đình đều ngây ngốc nhìn lão ta. Chỉ nhìn thấy trên mặt của lão Triều đã hiện lên vẻ hung tợn, mà dưới lớp mặt nạ hung tợn này còn mang theo một chút sự sợ hãi, đồng tử của lão ta cũng đã co rút lại rồi.
Toàn bộ người trong thành Liễu Hồ đều đang tìm kiếm viên Nhân Đan này, chỉ có mỗi lão là người duy nhất tránh né viên Nhân Đan.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, lão ta cũng không ngờ được viên Nhân Đan sẽ được dâng lên đến tận cửa…
-Thực sự là người bên dưới vô tình cướp được viên Nhân Đan này…
-Hay là có người trong bóng tối âm thầm…
Tâm tư nhất thời quay cuồng, rất nhanh liền chuyển động, trái tim của Lão Triều đã sớm run rẩy, nhất thời đều là một mảng hư không.
Đột nhiên, lão ta quay đầu nhìn lên bầu trời, liền thấy giữa không trung, những hạt mưa càng rơi càng lớn. Ở nơi xa xa trong bóng tối, một màn đêm vô cùng mờ mịt, dường như cũng có thể cảm nhận được vô vàn khí cơ đan xen chuyển động trong không khí.
-Không sai, viên đan này phải sớm giao ra…
Mà lão Triều phản ứng cũng cực kỳ nhanh chóng, lão ta ngay lập tức liền có chủ kiến.
-Bùm…
Nhưng lão ta còn chưa kịp nói ra lời này, liền nghe được hướng cổng lớn của trại đã truyền đến một trận ồn ào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo