Cũng ngay lúc một đám đà chủ và đương gia đó tâm trạng vô cùng vui vẻ, bầu không khí trở nên hăng hái trở lại, vừa định ra lệnh cho người mang thêm một bàn tiệc lên, ăn uống no say một bữa. Ở bên cạnh đó, người đang đối mặt với mấy viên đan trong túi, đang thẩm định bọn chúng thì đột nhiên khẽ "Hử" một tiếng. Những người xung quanh lập tức bị ông ta thu hút sự chú ý, vừa hay thấy được ông ta đang cầm trên tay một viên đan, khuôn mặt vô cùng kỳ quái nhìn nó.

-Lương lão quỷ, ngươi lấy thứ này ở đâu ra vậy?

Khi tất cả các đà chủ nhìn thấy nó, tất cả đều cười lên:

-Ngươi cũng đâu hiểu phép luyện khí, quậy viên Luyện Khí Đan đó để làm gì hả?

Cái thứ này cũng không rẻ, ngươi trộm ở đâu vậy?

-…

-…

Từ sư gia bỏ ngoài tai những lời chế giễu của người khác, cầm vài viên đan đi đến trước mặt bang chủ, trầm giọng nói:

-Bọn tay sai bên dưới đi giật hàng của mấy tên thương gia kia… Ta đã ra lệnh cho người đi xử bọn họ vài roi rồi… kiếm được vài viên Luyện Khí Đan này, dựa theo quy tắc thì phải nộp lên trên. Ta thử xem qua một chút rồi, mấy viên Luyện Khí Đan này, đan phẩm cũng không hề kém, giống như là linh đan thượng phẩm vậy, cổ quái nhất chính là viên đan này…

Nói xong liền lấy ra một viên đan màu trắng trong cái hộp nhỏ màu tím, đưa lên cho lão Triều:

-Ta cũng từng xem qua không ít loại Luyện Khí Đan, ngay cả bảo đan cũng từng gặp qua vài viên rồi, những viên này lại có vài phần không nhìn thấu được, ngài nhìn thử xem coi như thế nào?

-Lũ khốn kia lại ra tay rồi sao?

Lão Triều nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, biết ngay bên dưới lại có những tên không nghe theo cấm lệnh rồi.

Đây vốn là chuyện bất lực, chuyện của Hắc Thủy Trại náo loạn đến như thế, lão ta có thể nghiêm cấm người bên dưới không được động thủ trong một khoảng thời gian dài như vậy đã là khó khăn lắm rồi. Nhất là sau khi đám người này cướp bóc đồ xong, còn biết đem về mà giao nộp lên. Điều đó có nghĩa bọn họ vẫn còn hiểu quy tắc.

-Quay đầu chúng ta đem vài tên cầm đầu trong đó ra giết đi, cũng coi như là lập lại quy tắc…

Lão Triều lạnh giọng ra lệnh, thuận tay cầm viên Luyện Khí Đan đó lên.

Nhìn lướt qua, giống với cách phân biệt những loại đan dược khác, lấy móng tay vuốt một đường, cào ra một lớp sáp ở bên ngoài vỏ của viên đan.

Cào xong lớp sáp đó và đưa lên ngửi, đây vốn là một điều hết sức bình thường.

Những người bên dưới cũng thường lấy một thứ gì đó cướp được và dâng lên cho Hắc Thủy Trại để làm quà hiếu kính, đây cũng là việc vô cùng bình thường.

Nhưng lần này, lại xảy ra một việc ngoài ý muốn.

Ngay khi lớp sáp bị cào ra, nó đột nhiên phát sáng tứ phía, một hương thơm kỳ lạ tràn ngập cả sảnh đường.

Lão Triều "soạt" một cái, sắc mặt thay đổi rõ rệt, đan dược cũng sắp ném khỏi tay, thất thanh hét lên:

-Sao lại như vậy hả?

-Lách tách…

Thành Liễu Hồ đã mưa được một khoảng thời gian rồi, tuy là không lớn, nhưng vẫn luôn không ngừng.

Bầu trời cũng âm u, như thể có những đám mây đen tụ lại, không ngừng lan tỏa ra, giống như một tấm vải đen dày đặc.

Bách tính của thành Liễu Hồ, ngay cả các luyện khí sĩ cũng đã sớm quen dần với sắc trời như vậy rồi. Nhưng ngày hôm nay, bầu trời nhìn như thể chỉ có mây và sương mù bao phủ cả nửa bầu trời này lại đột nhiên xuất hiện một tia chớp xẹt qua. Giống như một con dao khổng lồ chém xuyên qua, chia đôi cả bầu trời tối đen như mực này thành hai mảnh. Mà cái tia chớp này lại đâm chính xác vào Hắc Thủy Trại nằm bên ngoài thành kia…

-Xoẹt!

Cũng không biết có bao nhiêu là luyện khí sĩ, cũng ngay lúc này đột nhiên chuyển động, đều ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.

-Beeee…

Phía tây bắc của thành Liễu Hồ, một lương đình nào đó trên núi, viện chủ Công Dương Yển Thanh của thư viện Bạch Sương, và thân ảnh của hai vị lão giả một đen một trắng đứng bên cạnh hắn ta đồng thời đều bị tia chớp và tiếng thét của những đàn cừu gây kinh động. Quay đầu qua nhìn, liền thấy ngay con thanh dương lúc này đột nhiên trừng to mắt ra, một con ngươi đen láy, im lặng nhìn về phía đông, nơi mà tia chớp kéo xuống.

Công Dương Yển Thanh cũng đồng thời đưa mắt sang trái phải nhìn hai vị lão giả đó, đáy mắt lóe lên một tia âm lãnh.

Cùng lúc đó, trong phủ thành thủ, một bên là đĩa ngọc trắng bán kính tận mười thước, tám góc phía trên có thần phù đang bay lơ lửng trong không trung, ngay lúc tia chớp đó vừa lóe lên, hoặc là nói, là ngay trước khi tia chớp đó xuất hiện, một phía đĩa ngọc trắng này, thần phù ở hướng nam góc đông đột nhiên tự động bốc cháy, và ngọn lửa biến thành một con chim lửa nhỏ, bay nhanh về phía đông nam.

Thành thủ Bạch Hóa Lý, người đã ngồi yên lặng trên ghế thái sư kỷ trong chính điện cả ba ngày nay đều không nhúc nhích. Trong khoảnh khắc này đột nhiên mở to mắt ra, bóng người lập tức lao thẳng ra khỏi đại sảnh, đuổi theo con chim lửa nhỏ kia và vội vàng lao thẳng vào trong bóng tối hướng về phía Hắc Thủy Trại.

Chuyện giống vậy còn rất nhiều.

Ở một góc nào đó của thành Liễu Hồ, có người khống chế mười mấy con vô chủ u hồn. Ngay khi Lão Triều cào rách viên đan đó ra, nó đột nhiên vô cùng kích động, rống lên một tiếng, cũng lao thẳng về hướng đông nam.

Một người nào đó đang thắp lên một cây thanh hương màu xanh lá cây, vốn dĩ đang bay thẳng lên, nhưng đột nhiên cũng bị thu hút, bay về phía đông nam.

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

Có một khoảnh khắc im lặng, như thể thời gian đang ngừng trôi!

Khoảnh khắc tiếp theo đó, toàn bộ thành Liễu Hồ cả trong lẫn ngoài, tứ diện bát phương, không biết có bao nhiêu là bóng người vọt lên, xông thẳng đến Hắc Thủy Trại.

Trong những ngày qua, đã có rất nhiều luyện khí sĩ ở thành Liễu Hồ đang truy tìm tung tích của viên Nhân Đan.

Cho dù là người muốn tìm viên Nhân Đan đó để chuộc tội với các giáo viên của thư viện, hay là người đang gấp rút tìm viên Nhân Đan đó để khép lại vụ án lớn này như thành thủ, hay là những người muốn nhân cơ hội tìm được Nhân Đan để đổi lấy công lao, thậm chí là những người còn mang theo mục đích đen tối, muốn xem có cơ hội tìm được viên Nhân Đan để tu luyện cho bản thân mình hay không, bọn họ đều đang vô cùng chú ý tới nó.

 

0.95838 sec| 2404.703 kb