Mà sư gia thì như trút bỏ được gánh nặng, thật ra ông ta cũng hiểu trong khoảng thời gian này, câu chuyện phía sau càng ngày càng hỗn loạn, không chỉ có vài tên cướp vặt này, mà rất nhiều người đều đã bí mật chạy ra ngoài đi săn thú rồi…
Trong lòng thở dài, hắn chuẩn bị đi giúp người khác, từ trước đến nay hắn đều là người tuân thủ quy tắc.
Biết rằng bây giờ thứ này là thứ quan trọng hơn cả, chúng ta phải thận trọng và thận trọng hơn nữa.
Khi sư gia bước qua, các vị đà chủ và hộ pháp của Thôn Hải Bang đều ở đó. thành Liễu Hồ của lúc này phong thanh vô cùng náo nhiệt. Bọn họ vốn dĩ vẫn luôn ở trong trại, trước khi phong thanh qua đi thì bọn họ đến cả nhà của mình ở trong thành cũng không dám đi, để tránh một số phiền phức không đáng có.
Ngồi ở hướng đông là một âm nam tử hung ác nham hiểm, trong tay còn ôm ấp ôn nhuyễn mềm mại, đó chính là đà chủ Lâm Nghi Cơ, là người của Thôn Hải Bang, quyền lực cũng chỉ đứng sau mỗi Triều tổng mà thôi. Hắn ta nhìn đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn cười lạnh một cái rồi đổ thẳng rượu vào miệng của mình, không có lời nào để nói nhưng cũng cố kiếm chuyện để nói:
-Khi nãy ta có liếc nhìn sổ sách một chút, lễ vật mà thành Liễu Hồ gửi đến càng ngày càng ít đi. Những tên khốn nạn chỉ biết nhìn chằm chằm vào tiền bạc, lá gan cũng càng ngày càng lớn thật. Nếu mà chúng ta còn trốn thêm vài ngày nữa thì e rằng bọn họ thật sự có thể sẽ đầu quân vào thư viện mất thôi!
Mấy vị đà chủ khác lười nhác ngồi bên cạnh nghe được vậy cũng cười lạnh một cái nói:
-Trong khoảng thời gian này, Thôn Hải Bang của chúng ta trăm đường bất lợi. Không có gì ngạc nhiên khi xảy ra chuyện như vậy. Dạo gần đây mấy tên giang hồ nhân sĩ xông vào thành Liễu Hồ thấy chúng ta không nói gì nên mặt dày không rời đi, lá gan lập tự hiệu ở đây cũng có rồi, ngay cả một số tiểu thương, tiểu chủ quanh năm đều cống phụng cũng đã kéo dài hạn nộp tiền rồi còn đâu…
Mọi người đều hiểu rõ tình hình hiện tại, vốn dĩ Thôn Hải Bang là băng đảng đứng đầu ở thành Liễu Hồ, hắc bạch hai bên đều ăn, hung phong nhất thời không có thứ hai. Nhưng bắt đầu từ mấy tháng trước lại gặp phải bất lợi, lần lượt ăn phải bao nhiêu là thiệt thòi!
Trước là nhắm vào việc kinh doanh của Phương gia, kết quả là Thập Nhị Liên Hoàn Ổ không lấy được mà còn bị chạm cho hộc máu mũi, danh tiếng bị tổn hại. Hơn nữa mấy ngày trước đó còn bị đám học sinh của thư viện giành mất đám nữ nhân trên thuyền kia, trong giang hồ còn mất thêm cả sĩ diện, lại cộng thêm việc Thôn Hải Bang mấy ngày nay làm việc gì cũng vô cùng khiêm tốn, không nguyện gây sự, đặt vào mắt của những tên không hiểu rõ sự tình thì ngay lập tức liền cho rằng Thôn Hải Bang của bây giờ không còn bằng trước nữa.
-Đại đương gia, bây giờ tất cả mọi người trong thành đều đang sôi sục tìm kiếm viên Nhân Đan, tại sao chúng ta lại không ra tay?
Cuối cùng có người không nhịn được lên tiếng, cẩn thận hỏi:
-Dù sao thì bên phía thành thủ cũng đã đưa ra lời hứa rồi…
Lão Triều ngồi ở thượng thủ đột nhiên lạnh lùng liếc nhìn tên đó một cái.
Vị đà chủ đó ngay lập tức rụt cổ lại, không nói thêm gì nữa, nhưng trên mặt vẫn có chút tiếc nuối.
Không ít người cũng có biểu hiện này.
Thành Liễu Hồ của bây giờ hắc bạch hai đạo đều đang không ngừng nghỉ phí bao nhiêu là công sức để tìm viên Nhân Đan. Ngay cả bên thành thủ cũng đã đưa ra lời hứa có lợi cho Thôn Hải Bang, yêu cầu bọn họ giúp đỡ tìm kiếm. Chỉ là không ngờ được lão Triều lại đưa ra cấm lệnh cho bọn họ, không đồng ý cho Thôn Hải Bang nhúng tay vào chuyện này.
Bằng cách này, không chỉ khiến Thôn Hải Bang mất đi một cơ hội phát tài, mà cả bên phía thành thủ cũng không vui.
Thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của lão Triều.
-Chuyện của Nhân Đan quá tà, chúng ta không cần thiết phải đụng vào!
Khi nhận thấy thần sắc của các đương gia, lão Triều trầm ngâm một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói, vừa nói vừa cầm bình rượu trên bàn lên uống vài ngụm, mắt của lão ta có chút phát đỏ, như một con quái thú đang lựa chọn con mồi để ăn vậy, âm lãnh nói:
-Nhưng mà các người cũng không cần phải lo lắng về chuyện này. Bây giờ thành Liễu Hồ vô cùng hỗn loạn, tất cả chúng ta cần phải thành thật một chút, nhưng chỉ cần thanh phong này đi qua thôi, một đống con cừu béo bở đang chờ chúng ta tới giết…
Có một số việc lão ta không tiện nói với đám người này, cho nên trước tiên chỉ có thể vẽ ra một cái bánh lớn như vậy thôi.
Nói xong lời này, lão ta vươn tay ra vuốt nhẹ bộ râu trên khuôn mặt trông vô cùng hung tàn của mình, rồi lộ ra nụ cười lạnh lẽo:
-Đến lúc đó, ngày tốt đẹp của bọn họ cũng sẽ kết thúc. Người đầu tiên rơi vào tay chúng ta chính là cái gia tộc đang làm mưa làm gió kia, Phương gia…
-Phương gia sao?
Những vị đà chủ kia nghe xong cũng hơi sửng sốt:
-Trước đó không phải nói…
-Ha ha, lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì!
Lão Triều cười lạnh hai tiếng rồi nói:
-Ta đã nắm được tin tức, vốn dĩ còn cho rằng Phương gia kia có đại nhân vật nào đó đang bảo hộ, nhưng hóa ra đó chỉ là những trò vờn chuột của lão nhị Phương gia kia. Dâng Thập Nhị Liên Hoàn Ổ tặng cho thư viện, quậy đục cả nước. Chiêu này người ngoài không dễ nhận ra, nhưng thành thủ lại nhìn rõ mồn một. Đợi ngọn gió này qua đi, chúng ta sẽ lấy Phương gia ra trảm trước để lấy lại uy phong…
Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền bật cười.
Trước đó vì để giành được Thập Nhị Liên Hoàn Ổ của Phương gia mà đã phải chịu tổn thất lớn như vậy, cũng dọa bọn họ một vố không nhẹ, còn khiến họ cho rằng Phương gia thật sự có đại nhân vật nào đó đang bảo hộ cho. Bây giờ nghe vậy thì họ liền hiểu ra, ngược lại còn cảm thấy có chút nực cười.
Nhưng bây giờ thì thật đúng lúc, cơn gió này qua đi, Thôn Hải Bang cũng đang cần lập lại uy nghiêm, Phương gia đó cũng xem như là một cục thịt béo bở, vừa hay để bọn họ lấy lót dạ!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo