Bản lĩnh của luyện khí sĩ ai cũng biết rõ, nhất là đám đàn ông lưỡi đao dính máu này, nếu lúc này là nhóm đà chủ hoặc là sư gia trong trại thì còn có có thể đối phó được luyện khí sĩ, nhưng đám bọn chỉ là tầng lớp thấp nhất, chỉ có bị đánh cho tan tác thôi.
Hiển nhiên đám côn đồ kêu to một tiếng chạy sạch, kẻ ngã xuống đất cũng vội nhắm mắt giả vờ chết, ngược lại lão tiêu sư của tiêu cục Uy Vũ lại sửng sốt, lúng ta lúng túng muốn chắp tay nói lời cảm tạ, đã thấy tiểu cô nương kia thu chuỳ về, ngại ngùng hành lễ, chỉ cỗ xe ngựa nói:
-Lão… lão tiên sinh, mau đưa đến nhà họ Phương đi, người ta còn… còn chờ được sử dụng đấy…
Lão tiêu sư của tiêu cục Uy Vũ nghe vậy thì ngẩn ra nói:
-Nhà họ Phương? Là Phương Xích tiên sư kia của nhà họ Phương sao?
Cô nương ngại ngùng gật đầu.
Lão tiêu sư cũng ngây người:
-Ngươi là vì bảo vệ xe vận chuyển của nhà họ Phương nên mới ra tay sao?
Cô nương càng ngại ngùng, do dự một chút mới lại gật đầu.
Lão tiêu sư có chút xấu hổ:
-Nhưng mà… nhưng mà đây không phải xe vận chuyển của nhà họ Phương…
-Hả?
Cô nương lập tức ngây người, trợn to mắt nhìn lão tiêu sư.
Lão tiêu sư cũng có chút vô tội nhìn nàng, không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
-Ôi chao…
Qua một lúc lâu, cô nương kia bỗng nhiên đỏ mặt, che mặt xoay người bỏ chạy, nghiêng người biến mất trong chớp mắt.
-Cái này…
Lão tiêu sư thất thần, thấp giọng cảm thán:
-Ai nói nhà họ Phương không bằng trước kia chứ, nhìn hộ viện nhà người ta toàn là luyện khí sĩ không…
-Còn là nữ luyện khí sĩ chứ…
-…
-Ha ha ha, vẫn là công tử nhà ta lợi hại, lại dụ dỗ thêm một người…
Nhìn tiểu cô nương kia thẹn thùng bỏ chạy, Thanh Liễu vô lương nào đó cười vui vẻ, vừa cười vừa đè thấp mũ nhỏ màu xanh của mình, ra vẻ như là một người qua đường vô tội nào đó, lưng đeo gói đồ nhỏ, hắn bước nhanh đi về phía đám cướp chạy trốn, thấp giọng lẩm bẩm:
-Công tử nói đúng rồi, nhà họ Phương ta là gia đình lương thiện, sao có thể liên quan đến nhân đan được chứ, tất cả cướp trong thành Liễu Hồ đều chạy tới vì xe vận chuyển của nhà họ Phương, nhưng bọn chúng nào biết rằng thật ra nhà họ Phương chúng ta hoàn toàn không vận chuyển…
-Người ta câu cá ít nhất còn có mồi, công tử nhà chúng ta chỉ cần một lời nói suông…
-…
Tin tức nhà họ Phương vận chuyển hàng kinh động đến bao nhiêu người, có không biết bao nhiêu tên đầu sỏ và kẻ cướp canh giữ biết bao nhiêu ngã tư, nhưng điều kỳ lạ là chỉ có vài kẻ ra tay, có kẻ thành công, cũng có kẻ không thành công, không cần biết thành công hay không, bọn chúng đều phát hiện ra lô hàng đó của nhà họ Phương mà bọn chúng đang chờ đợi lại không thấy tăm hơi đâu, chiếc xe vận chuyển này đi đâu rồi?
Trong lòng đột nhiên hoảng sợ đến khó chịu, bọn cướp vô thức đưa mắt nhìn những người bán hàng khác trên đường…
Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, cũng không thể về tay không chứ?
Gần đây quanh thành Liễu Hồ, những người bán hàng nghe nói dạo này bọn cướp rất hiền lành, có rất nhiều người nhân cơ hội lên đường, vốn tưởng là sẽ không gặp cướp, thừa cơ tiết kiệm chút ngân lượng, nhưng bọn họ không ngờ thoáng cái đã gặp bao nhiêu là cướp, cả đám đều sợ tới mức nhũn cả tay chân, ngoan ngoãn nộp đồ ra, nhất là mấy kẻ nhát gan, vừa nhìn thấy bọn cướp đã sợ đến mức ném cả đồ đạc quay đầu bỏ chạy…
Như thế làm cho đám cướp vặt vô cùng mừng rỡ.
Thua keo này ta bày keo khác, không bắt được cá lớn nhà họ Phương nhưng cũng rất nhiều tôm nhỏ dâng lên miệng.
-Kiếm được mấy con dê béo này cũng miễn cưỡng đủ sống qua ngày…
Buổi tối mấy tên cướp vặt chất đống đồ vàng bạc cướp được vào một chỗ cùng nhau kiểm tra mà hai mắt cứ trợn trừng, hầu hết trong hành lý không có thứ gì hay ho, nghèo nàn nhất là có vài cái bánh ngô và một bộ quần áo rách, nhưng lại có một cái túi màu xanh, bên trong có mấy chục lạng bạc vụn, thậm chí còn có bảy tám chiếc bình sứ trắng đẹp chồng lên nhau.
-Đây… đây không phải là thuốc của luyện khí sĩ uống chứ?
Con ngươi của đám cướp vặt sắp rớt cả ra ngoài, trong lòng kích động đến mức không kìm được.
-Giàu to rồi, giàu to rồi…
Mấy tên cướp vặt kích động nói:
-Ngày trước bảy phần bạc cướp được đều phải nộp lên trên, chỉ còn lại ba phần để dành cho bản thân, nhưng những đại nhân vật đó cũng nói rằng hễ gặp những thứ như phù triện hay đan dược thì phải nộp cho bọn họ, đổi lại sẽ không cần phải nộp bạc hay các thứ khác lên, mấy viên thuốc này mà được nộp lên, toàn bộ mấy chục lượng bạc này sẽ thuộc về chúng ta…
Không dám giấu riêng đan dược, nếu bị phát hiện thì sẽ bị giết cả nhà, mấy tên cướp vặt này cũng biết phép tắc, lập tức thu hết bạc lại, ngay cả quần áo hỏng cũng thưởng cho những người chạy việc vặt bên dưới. Thuốc được đóng gói lại, đưa đến Hắc Thủy Trại.
Trong Hắc Thủy Trại, Lương sư gia của Thôn Hải Bang nhìn mấy viên luyện khí đan trong gói đồ trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
-Không phải đại đương gia nói trong khoảng thời gian này không được săn thú sao?
Đám lâu la cũng nhặt được mấy lạng bạc, vội vàng nói:
-Huynh đệ Thôn Hải Cảnh chúng ta không ai ra tay, nhưng mấy người chân lấm tay bùn đi theo ăn bám đều là một lũ nghèo khổ, ba ngày qua giăng lưới chờ, cả nhà đều đói rồi…
Sư gia hừ lạnh một tiếng, nói:
-Thu lưới cái gì?
Phía dưới vội vàng trả lời:
-Vốn là muốn cướp châu báu của nhà họ Phương…
-Nhà họ Phương ư?
Sư gia lắp bắp kinh hãi, quát lên:
-Lúc này không phải thời điểm tốt để chọc vào nhà họ Phương đâu…
-Không không, không chọc đến nhà họ Phương… - Phía dưới lại vội vàng nói
-Một đám vô dụng, không cướp được châu báu của nhà họ Phương, ngược lại mấy con dê béo khác này là thuận tay cướp được.
-Khá lắm…
Sư gia trầm ngâm một hồi, hừ lạnh nói:
-Đại đương gia hạ lệnh, nếu đám quê mùa kia dám không nghe thì truyền lệnh xuống, thu hết đồ chúng giật được rồi treo tên cầm đầu lên, đánh vài roi cho chúng nhớ lại!
Người phía dưới vội lĩnh mệnh đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo