"Sư đệ của Xi Vưu, sau khi bị đánh chết chôn cất ở bên trong." Hình Thiên nhẹ nhàng miêu tả nói, trong giọng nói hình như không quá chào đón tên này.

Tiêu Trần nhẹ nhàng thở ra, cũng may chỉ là chôn cất ở bên trong, chỉ cần không có ai đi vào phá hư, nhanh chân đến trước cướp sạch tiểu động thiên không còn gì là được.

"Nếu không anh có muốn vào xem một chút không?" Tiêu Trần hỏi.

Hình Thiên lắc đầu: "Cái tên chơi gió kia vô cùng đáng ghét, không muốn nhìn thấy hắn."

Tiêu Trần gật gật đầu, chuẩn bị rời khỏi.

"Đứa nhóc." Tiêu Trần vừa muốn đi, Hình Thiên lại gọi Tiêu Trần.

"Ừm?"

"Mấy ngày hôm trước hình như có một vài người đã tiến vào, cậu cẩn thận một chút, đám người kia lý có đem chó săn của Xi Vưu." Hình Thiên nhắc nhở.

Tiêu Trần vui vẻ, lúc trước thằng này tranh giành vị trí với Đế, bị chặt đầu, rõ ràng không hòa hợp với Thiên Đế một phương.

Đã như vậy, theo lý thuyết, thằng này hẳn là người một đường với Ma Thần Xi Vưu là mới đúng, bây giờ nghe cách nói của hắn ta, giống như cũng không chào đón đối với Ma Thần Xi Vưu, rốt cuộc thằng này là bên nào đây.

Tiêu Trần nghĩ đến thiếu chút nữa cười ra tiếng, đoán chừng thằng này là cái gậy quấy phân heo, nhìn ai không vừa mắt thì đánh kẻ đó.

"Bao nhiêu người tiến vào rồi hả?" Vì không quét đi hào hứng của thằng này, Tiêu Trần vẫn mở miệng hỏi một câu.

Nghe thấy vấn đề của Tiêu Trần, rõ ràng Hình Thiên vui vẻ lên không ít.

Nắm chặt lấy ngón tay giống như đầu củ cải trắng bắt đầu đếm.

"Ngày hôm qua đi vào mười, hôm trước đi vào năm, hôm kia đi vào mười sáu..."

"Phụt!" Thiếu chút nữa Tiêu Trần phun ra một ngụm máu, mẹ nó đến cùng tiến vào bao nhiêu người! Mở đại hội đại biểu à?

Cuối cùng đoán chừng Hình Thiên đếm đến đầu mình cũng choáng luôn, có chút ngượng ngùng nói: "Dù sao đi vào rất nhiều người đấy."

Tiêu Trần trợn trắng mắt hỏi: "Người ta đi vào ngay dưới mí mắt của anh, đi vào không kiêng nể gì cả, anh cũng mặc kệ không quản sao?"

"Ah, bọn họ quá yếu, đánh chết cũng không có ý nghĩa, dù sao tên Phi Liêm kia ghét đông đúc, có người đi đào mộ phần của hắn, cũng không phải chuyện xấu gì."

Tiêu Trần hữu khí vô lực à xong một tiếng, thằng này thoạt nhìn vô cùng chất phác, kết quả còn là một bụng đen tối.

Đi vào nhiều ngày như vậy, đoán chừng bên trong không còn lại cái gì rồi.

"Bọn họ có ai đi ra không?" Tiêu Trần ôm hy vọng cuối cùng hỏi.

"Không có ai đi ra, tên Phi Liêm kia có rất nhiều đường ngang ngõ tắt, đào mộ phần hắn nào có dễ dàng như vậy."

Nghe xong lời Hình Thiên nói, con mắt Tiêu Trần sáng ngời, nhảy dựng lên trên bờ vai Hình Thiên: "Người cao to, anh giúp tôi trông cửa vào, đi ra một đứa bắt một đứa, đừng để cho một người nào rời khỏi, tôi vào xem."

Tiêu Trần nói xong nhảy xuống bả vai, cũng không đợi Hình Thiên đáp ứng, chạy nhanh như chớp không còn bóng dáng.

Hình Thiên có chút mờ mịt, tuy không biết tại sao phải nghe tên tiểu tử này, nhưng hình như vừa rồi không có lý do nào từ chối.

Cảm giác này tựa như quen biết bạn bè lâu năm, có việc ới một tiếng là được, căn bản không cần cân nhắc vấn đề có đáp ứng hay không.

Tiêu Trần nhảy lên trên vách núi gần đó, thời điểm tới gần ngọn núi cửa vào động thiên kia, Tiêu Trần phát hiện mấy chấm đen, đang lén lén lút lút dưới núi.

Tiêu Trần cắn răng, con bà nó chứ, đồ vật lão tử đặt trước mà đám người này cũng dám đến nhúng chàm, đúng là sống không kiên nhẫn nữa.

...

Dưới vách núi, một đám người lén lén lút lút đang nhìn quanh trên núi.

Một nam tử trong đó mang theo kính râm, mặc áo khoác, ngậm cây tăm tự luyến, nhìn có vẻ là đại ca dẫn đầu, người này đúng là Từ Kiến Quân.

"Từ đội, đến cùng chúng tôi tới đây làm gì vậy? Thần bí quá, cũng không ai nói gì."

Từ Kiến Quân nhổ cây tăm ngậm trong miệng ra, vỗ một cái tát vào trên đầu đội viên đặt câu hỏi, thần sắc khẩn trương nhìn về phía xa xa.

"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, bảo cậu nói chuyện nhỏ giọng một chút, biết tên trên núi là ai không? Hình Thiên đó, đại gia của tôi, nếu cậu ồn ào đến vị đại lão này, chúng ta cũng phải ợ ra rắm." Từ Kiến Quân đè ép cuống họng, hung hăng nói.

"Ài, Từ đội anh quá khẩn trương, thằng ngốc kia cả ngày chỉ biết đụng đụng đấy, lúc trước nhiều người đi vào như vậy cũng không thấy quản."

"Đúng đấy, đúng đấy." Lời này làm cho người chung quanh phụ họa.

Từ Kiến Quân trợn trắng mắt, hiển nhiên không đồng ý với lời đội viên nói.

Tiếp đó Từ Kiến Quân lại hèn hèn với mỹ nữ bên cạnh mặc đồ công sở, nói ra: "Tiểu Bạch Bạch, nói về nhiệm vụ lần này cho mọi người chứ."

Bạch Chỉ thật muốn một cước đá nát thằng đầu chó này, đúng là sẹo lành quên đau.

"Tình huống tiểu động thiên này đặc thù, bởi vì có Hình Thiên trông coi tại đây, tổ chức sợ chọc giận vị Ma Thần này, cho nên không xếp vào nhân thủ trông giữ ở nơi này, cho nên có vài người thừa cơ chui vào."

 

0.14136 sec| 2450.414 kb