Cảm nhận được sự lo lắng của Kim Hương Ngọc, Tiêu Trần mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối.
Thay vào đó, Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào đôi môi căng mọng của Kim Hương Ngọc. Sau đó tò mò đưa tay ra kéo kéo.
Hành động này giống như một lời tán tỉnh giữa một đôi người yêu.
Cảm xúc lạnh như băng truyền đến, Tiêu Trần cảm thấy thật thú vị, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Trần tiếp xúc gần với một thứ thần kỳ như một xác sống.
Kim Hương Ngọc trợn mắt mắng: "Đã lúc nào rồi mà còn suy nghĩ lung tung?"
Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, hắn chỉ tò mò tí thôi, ngoài ra không có ý tứ gì khác.
"Két…!"
Lúc này, tiếng mở cửa chói tai vang lên, trước khi người ngoài cửa tiến vào, người bên trong cửa đã động thủ trước.
Gã đàn ông vạm vỡ đã đập nát bàn trước đó đột nhiên xông lên đập vào vách tường ở một bên, dường như muốn phá tường đi ra khỏi nhà.
"Côn trùng cũng phải có giác ngộ của côn trùng, tao đã cho bọn mày đi chưa?"
Giọng nói cao cao tại thượng kia lại vang lên.
Gã đàn ông vạm vỡ đang bay lên đột nhiên đứng lại trên không như bị dùng thuật Định Thân.
Gã đàn ông vạm vỡ há to miệng, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hình ảnh đông cứng lại.
Sau đó, một mùi máu tươi nồng nặc đột nhiên bùng nổ trong nhà.
Bàn chân của gã đàn ông vạm vỡ đột nhiên rời khỏi cơ thể, nặng nề rơi xuống đất, biến thành những khối thịt văng tứ tung.
"Rầm bịch bịch!"
Sau đó gã đàn ông vạm vỡ đột nhiên sụp đổ, cả người cứ thế vỡ nát, biến thành những khối thịt nhỏ văng ra bốn phía.
Nội tạng vương vãi khắp sàn nhà, màu vàng, đỏ, trắng lẫn lộn khiến người ta buồn nôn.
Ngay lập tức mùi máu tanh và mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi mọi người.
Nhìn thấy gã đàn ông vạm vỡ bị cắt thành từng miếng thịt một cách khó hiểu.
Những người bạn đồng hành của gã cuối cùng cũng không kìm được mà nôn ra.
Một người vừa sống sờ sờ trong phút chốc bỗng biến thành một đống thịt, quả thực khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, điều càng tuyệt vọng hơn là không ai biết vì sao gã lại trở thành như thế, tất nhiên là ngoại trừ Tiêu Trần.
Kết cục bi thảm của gã đàn ông khiến cho tất cả mọi người không dám động đậy nữa, cho dù mồ hôi chảy ròng ròng cay xè cả mắt, bọn họ vẫn cố gắng kìm nén.
Tuy rằng cửa bị đẩy ra, nhưng người ở cửa cũng không vội vàng đi vào, dường như hắn ta đang đợi, đợi những con rệp trong miệng hắn ta chạy trốn.
Thật lâu sau, không có động tĩnh gì.
"Ha ha, rất tốt, có giác ngộ của côn trùng."
Khi giọng nói cao cao tại thượng kia vang lên, một thanh niên bước qua ngưỡng cửa không cao.
Đây là một thanh niên vô cùng khôi ngô, mày kiếm mắt sáng, khí chất tao nhã, tựa như quý tộc trời sinh, chỉ cần nhìn tướng mạo, quả thực rất dễ khiến người ta có hảo cảm.
Sau lưng người thanh niên là một “đứa trẻ”, gã ta nấp sau lưng người thanh niên và cẩn thận nhìn ngó mọi thứ trong nhà.
Nhìn "đứa trẻ" này, tất cả mọi người, kể cả Tiêu Trần, đều cảm thấy da đầu run lên.
Tất nhiên những người khác đều sợ hãi, nhưng Tiêu Trần lại bị gã ta làm cho ghê tởm.
Đây là một gã đàn ông không thể nói tuổi tác, nhưng có một điều chắc chắn, gã ta nhất định không còn trẻ, thậm chí nói gã ta là một người trung niên có lẽ cũng không ai phản đối.
Nhưng người đàn ông trung niên này, mặc bộ đồ đó, lại khiến cho tất cả mọi người đều muốn ngẩng đầu lên trời chửi đổng, đíu mịa mày.
"Đứa trẻ" trung niên này, ăn mặc giống như Quỷ Kiến Sầu, gần như làm mù mắt Tiêu Trần.
Quỷ Kiến Sầu cao gần hai mét, toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn, thân hình như một con quái thú hình người.
Trên đầu gã ta có thắt hai cái bím, hai má như đáy nồi bôi hai bợn đỏ choét như máu.
Thân trên của gã ta cởi trần mặc một chiếc yếm của phụ nữ cổ đại, chiếc yếm màu xanh lá cây rõ ràng là không vừa vặn, nó dính chặt vào cơ thể Quỷ Kiến Sầu, hai sợi dây đeo thậm chí còn bị siết chặt vào da thịt của gã ta.
Nửa người dưới của Quỷ Kiến Sầu mặc một cái quần thụng màu đỏ chót, để lộ bắp chân lông đen rậm rạp.
Trên chân gã ta là một đôi giày đầu hổ cỡ bự, bàn chân vừa thô vừa to, dường như có thể bật tung đôi giày nhỏ tội nghiệp bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt Quỷ Kiến Sầu sợ hãi hỏi: "Anh hai, côn trùng ở đâu zạ?"
Bộ dạng cẩn thận từng li từng tí đó khiến ai cũng buồn nôn.
Người thanh niên vỗ nhẹ vào đầu Quỷ Kiến Sầu và nói với một nụ cười: "Anh đã giết nó rồi, em nhìn kìa, nó nằm trên mặt đất đó."
Quỷ Kiến Sầu đón nhận cái "sờ đầu cực kỳ cưng chiều" của thanh niên với vẻ hưởng thụ, vui vẻ cười khúc khích không ngừng
Đột nhiên Quỷ Kiến Sầu nhìn nhóm người da trắng như thể gã ta đã phát hiện ra một thế giới mới, nước dãi chảy ra từ khóe miệng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo