Trên thân thể hắn không có bất cứ biến hóa nào, thậm chí còn không lộ ra khô lâu chân thân.

Tiêu Trần lẳng lặng đúng đó, hòa cùng một thể với trời đất, hòa làm một thể với thanh đao màu đen.

Chiêu này có tên là Vương Nhị Thiên Chinh.

Một cái tên rất kỳ cục.

Tiêu Trần chỉ dùng một lần.

Hơn nữa còn dùng trong giang hồ.

Đó là nơi không có người tu hành.

Tiêu Trần từng có một người bạn tên là Vương Nhị, là một người bạn trên giang hồ.

Hắn và người bạn có ngoại hiệu Thiết Tí Thần Quyền này đã đi qua nửa lục địa.

Đi bộ mất bốn năm.

Vì Vương Nhị muốn tham gia đại hội võ lâm bốn năm tổ chức một lần.

Về sau, người bạn này bị người ta hạ độc chết tại đại hội võ lâm.

Nguyên nhân dẫn tới chuyện này rất đơn giản. Mặc dù, Vương Nhị có ngoại hiệu giống bọn bịp bợm trên giang hồ nhưng công phu quả thực không tệ.

Có một số người sợ vị trí minh chủ võ lâm rơi vào tay lớp người nhà quê, vì thế họ mới muốn giết Vương Nhị.

Tiêu Trần quay lại đại hội võ lâm, dùng võ công của Vương Nhị giết tất cả mọi người.

Để tưởng niệm người bạn bè hiếm hoi này, Tiêu Trần dùng chiêu thức của Vương Nhị để sáng tạo ra chiêu này.

Tiêu Trần dùng quyền không quen tay nên mới dung nhập quyền của Vương Nhị vào trong đao pháp.

Cảnh giới cao nhất trong giang hồ là gì? Đương nhiên là người đao hợp nhất, vạn vật đều là đao.

Tiêu Trần nhắm mắt lại, thanh đao màu đen cắm trên mặt đất nổ ầm ầm, hóa thành từng điểm sáng tiêu tán trong không trung.

Hắn đột nhiên mở hai mắt ra: “Đến rồi!”

Một luồng oán khí ngập trời bay thẳng tới chỗ Tiêu Trần, ngọn lửa màu đen ngập trời giống như gió thu cuốn hết lá vàng.

Sư tử lửa gào thét, cực kỳ hung dữ và chói tai.

Tiêu Trần nhìn bóng người trên lưng sư tử, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Mặc dù, bóng người kia bị ngọn lửa màu đen bao trùm nhưng vẫn không thể gạt nổi ánh mắt của Tiêu Trần.

Trước đây không lâu, Tiêu Trần từng gặp cô gái này. Đây chính là người từng nằm trong lòng hắn ngủ một giấc, Nữ vương đại nhân của tộc Phù Du.

Thế nhưng, chẳng phải Nữ vương của tộc Phù Du đang ở trong rừng rậm sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Hơn nữa, khí chất này khác hẳn với trước kia, một người đơn thuần lương thiện, một người oán khí ngập trời.

“Lão già chết tiết!” Tiêu Trần mắng một câu, không còn thời gian để suy nghĩ điểm mấu chốt trong đó nữa rồi.

Nhưng hắn vẫn mơ hồ đoán được gì đó.

“Một thần hồn phân thành hai?” Tiêu Trần liếc nhìn về phía rừng rậm ở xa xa, trong mắt lộ ra vẻ đồng cảm.

“Rầm!”

Ngọn lửa màu đen hung dữ cuốn tới, hắn tập trung tư tưởng tĩnh khí, đưa tay về phía trước.

Nhìn dáng vẻ này của hắn như muốn túm lấy ngọn lửa màu đen kia.

Cô gái đứng trên lưng sư tử lửa gầm thét một cách điên cuồng, dường như sự lớn mật của Tiêu Trần đã chọc giận cô ta.

“Rầm! Rầm! Rầm!” Mặt đất bắt đầu chấn động.

Dưới sự điều khiển của cô gái trên lưng, sư tử lửa lao cực nhanh giống như một chiếc xe tăng siêu lớn, nó muốn nghiền vỡ mọi thứ ngăn trở trên đường.

Tiêu Trần thấy sư tử lửa vọt tới nhưng vẫn không động đậy, sắc mặt bình tĩnh như nước.

Ngón tay thon dài của hắn tiếp xúc với ngọn lửa màu đen, một cảnh thần kỳ xảy ra.

Từng ấn ký quỷ dị xuất hiện trên ngón tay của Tiêu Trần, ấn ký lóe ra hào quang màu đen, liên tục xông vào trong ngọn lửa màu đen.

Thanh trường đao màu đen được tạo thành từ ngọn lửa màu đen xuất hiện trên tay hắn.

Đám lửa màu đen cuốn tới kia tách ra hai bên, lấy trường đao bằng lửa kia làm ranh giới.

Ngọn lửa màu đen lao về hai bên dường như sợ làm Tiêu Trần bị thương.

Hắn nở nụ cười và nói: ‘Vạn vật đều là đao trong tay, ta tức là đao, đao tức là ta. Vương Nhị thật sự không lừa mình. ’

Thấy cảnh quỷ dị này, cô gái kia gầm thét điên cuồng. Thủ đoạn đắc ý nhất của bản thân bị người ta hóa giải một cách dễ dàng. Đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ nổi điên.

Bất Diệt Thần Diễm phiền toái nhất đã giải quyết xong, như vậy kế tiếp sẽ là đại chiến chân chính.

Một trường thương màu vàng xuất hiện trong tay cô gái, nhưng trong nháy mắt thanh trường thương lập lòe thần uy này đã bị oán khí nhuộm đen, biến thành ma khí than khóc không ngừng.

Mí mắt Tiêu Trần giật giật: “Rốt cuộc cô gái này có oán khí nặng tới đâu?”

“Vù vù!” Tiếng gió rít gào vàng lên.

Sư tử lửa lao thẳng về phía Tiêu Trần. Trong mắt người bình thường, có lẽ tốc độ này rất nhanh. Nhưng trong mắt hắn thì chẳng khác nào ốc sên.

“Rầm!”

Tiếng nổ vang lên trong không khí, bóng dáng của Tiêu Trần đột nhiên biến mất mang theo một luồng gió mạnh.

Cô gái kia không hề nghĩ ngợi, trường thương trong tay quét ngang một cái kèm theo một vòi rồng lửa màu đen đáng sợ.

Bóng Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện trong phạm vi trường thương quét ngang.

Hắn nhíu mày, tiếng nổ trong không khí lại vang lên, bóng dáng của Tiêu Trần lại biến mất một lần nữa.

 

0.08943 sec| 2414.711 kb