Bạch Chỉ ngừng một chút tiếp tục nói: "Nhiệm vụ của chúng ta rất đơn giản, ôm cây đợi thỏ tại đây, bắt lại toàn bộ người đi ra là được."

Mọi người gật đầu, nhiệm vụ này đơn giản bạo lực, rất được nhân tâm.

"Tổ một, tổ hai, canh giữ bên phải vách núi, tổ ba, tổ bốn, đi bên trái..."

Bạch Chỉ nói xong nhiệm vụ, Từ Kiến Quân bắt đầu bố trí sao cho phù hợp từng nơi.

Từ Kiến Quân không hổ là càng già càng lão luyện, vận dụng địa hình chung quanh đến cực hạn, đều là chọn vài chỗ xảo trá vừa có khả năng tấn công.

"Lại là cậu, hôm nay lão tử đập chết cậu."

Từ Kiến Quân đang hăng hái bố trí, kết quả hai mắt đen thui, một hồi đau nhức kịch liệt truyền đến.

Còn chưa thấy rõ là ai đánh mình, hai hốc mắt đã biến thành một cục máu ứ đọng.

"Cao thủ đại ca, cao thủ đại ca..."

Từng tiếng tiếng la vui mừng tiến vào trong tai Từ Kiến Quân váng đầu hoa mắt.

"Không thể nào, lại gặp mặt?" Từ Kiến Quân bụm con mắt, có chút bất đắc dĩ.

Tiêu Trần hung hăng trừng mắt nhìn Từ Kiến Quân, dọa thằng này rụt cổ, vội vàng che con mắt, thật sự là bị đánh đến sợ.

"Cao thủ đại ca."

Một đám đội viên xông tới, hưng phấn nhìn Tiêu Trần.

Tuy có vài người bọn họ lần đầu tiên gặp Tiêu Trần, nhưng cũng không ngăn cản được bọn họ sùng bái thần tượng, bởi vì danh hiệu của Tiêu Trần thế mà lại truyền khắp toàn bộ Mạng Nhện.

Đặc biệt là một trận chiến ở Hỏa Diệm sơn, làm tất cả mọi người thành nhân bánh thịt người, sự tích ngăn cản đầu đạn hạt nhân, càng lưu truyền rộng rãi hơn.

"Khách khí, khách khí."

Đối mặt với nịnh bợ của mọi người, Tiêu Trần lẳng lơ vẫy tay.

"Cao thủ đại ca, ngài nhìn giùm xem, làm sao thanh phi kiếm này ngài cho tôi không dùng được."

Một gã chiến sĩ tuổi trẻ lấy ra tiểu kiếm hơn một tấc, có chút ngượng ngùng hỏi.

"Không có kiếm quyết, cậu dùng cái rắm!" Tiêu Trần tức giận nói thầm một câu.

Tuổi trẻ chiến sĩ có chút ngại ngùng cười cười: "Cao thủ đại ca người xem... Người xem..."

Đoán chừng là ngại quá không dám mở miệng,

Chiến sĩ này nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra kết quả.

"Được được được, truyền cho cậu một bộ đao... Phì... Kiếm quyết, học cho tốt."

Tiêu Trần khắc sâu một bộ pháp quyết vào trong óc chiến sĩ.

Chiến Sĩ có chút nghi ngờ hỏi: "Cao thủ đại ca, sao kiếm quyết này tên là Phong Thần đao chứ?"

Tiêu Trần trầm ngâm, sau đó ngữ khí kiên quyết nói: "Bởi vì có thanh kiếm có tên là Phong Thần đao."

"À? Vậy sao?" Rõ ràng Chiến Sĩ trẻ tuổi có chút không tin.

Tiêu Trần biết kiếm quyết cái rắm, hắn ghét nhất chính là kiếm tu, làm sao Tiêu Trần sẽ đi tìm hiểu cái gì kiếm quyết chó má.

Cũng bởi vì chuyện hôm nay, ngày sau xuất hiện một gã đao khách mang theo kiếm chém người.

Tiêu Trần thấy thằng này có xu thế phải hỏi chuyện tới đáy ngọn nguồn, vội vàng nói sang chuyện khác hỏi: "Các người có ai biết rõ Phi Liêm là đồ chơi gì?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rất rõ ràng, phần lớn người tại đây giống Tiêu Trần, đều dốt đặc cán mai.

"Chắc không phải là một loại vũ khí, liêm đao biết bay?" Từ Kiến Quân sát thần chuyện lạ nói.

Nói vừa xong, hốc mắt đã trúng hai quyền.

"Liêm đao, liêm đao cục kít cậu, đó là tên một người, tên người, không cần tỏ ra hiểu biết, thùng cơm cả đời."

Từ Kiến Quân ngượng ngùng nở nụ cười, bụm con mắt không dám mở miệng nữa.

Lúc này Bạch Chỉ khẽ gật đầu với Tiêu Trần nói: "Nếu như là tên một người, hẳn là một trong thập đại ma thần thượng cổ Phong Bá Phi Liêm."

"Phong Bá?" Tiêu Trần thầm nói: "Tên của thằng này rất chiếm lợi nhỉ, đi lên làm cao nhất."

Bạch Chỉ biết rõ Tiêu Trần không quá trang trọng, tính tình nhanh nhẹn, cũng mặc kệ chuyện phiếm của thằng này, tiếp tục giải thích nói.

"Phong Bá Phi Liêm, lộc thân tước thủ, đầu sinh sừng nhọn, toàn thân báo vân, đuôi như hoàng xà.

Trợ giúp Xi Vưu tham gia cuộc chiến Cửu Lê Hoa Hạ. Từng liên hợp Vũ Sư Bình Ế đánh bại Băng Thần Ứng Long. Sau bị Nữ Bạt đánh bại, bị bắt giết tại cuộc chiến Trác Lộc. Phi Liêm đã chết tại cuộc chiến Trác Lộc! Truyền thuyết hắn là sư đệ của Xi Vưu."

"Không còn?" Tiêu Trần hỏi.

Bạch Chỉ khoanh tay: "Trên sách chỉ ghi lại như vậy, nếu muốn nghe, ngược lại là tôi có thể biên thêm ra."

"Được rồi, được rồi."

Tiêu Trần đi đến đỉnh núi, vừa đi vừa nói: "Tôi đã xin nhờ Hình Thiên giữ vững tại vị trí này, tốt nhất mấy người mau rời khỏi, lỡ như cái hàng kia không cẩn thận ngồi chết các ngươi, các ngươi cũng không có chỗ mà kêu oan."

Nghe xong lời này, vẻ mặt mọi người sùng bái nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.

Hình Thiên là ai? Một trong Ma Thần thần thoại nổi danh nhất trong truyền thuyết! Lại có thể giúp Tiêu Trần, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn ánh mắt mọi người sùng bái, Tiêu Trần lẳng lơ phất tay, "Khách sáo, khách sáo."

Bạch Chỉ đỡ trán, người này vẫn không biết xấu hổ trước sau như một.

"Rầm!"

Lúc này một bóng người cực lớn giáng xuống từ trên trời, rơi ở cách mọi người không xa.

 

0.14874 sec| 2449.656 kb