Ngọn đèn đột nhiên tắt ngấm, lúc này ngay cả lửa than trong bếp cũng mất đi ánh sáng.
Căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, không nhìn thấy cả những đầu ngón tay.
Chỉ có những người còn lại, tiếng thở dốc nặng nề trong nhà vang lên, đặc biệt chói tai.
Cảm xúc sợ hãi trào dâng vô hạn trong lòng mỗi người.
"Vãi, mày ăn cái gì mà lớn thế? Nặng dữ."
Đúng lúc này, trong phòng tối vang lên giọng nói của Tiêu Trần.
"Meo meo~"
Một tiếng mèo kêu meo meo ngọt ngào vang lên theo sau, như thể đáp lại lời của Tiêu Trần.
"Xèo xèo."
Ngọn đèn không hiểu sao lại sáng lên, gian phòng lại lần nữa dấy lên ánh sáng.
Ngoài ra còn có tiếng nổ lách tách từ bếp lò và hơi ấm cũng trở lại căn phòng.
Trong phòng không có gì thay đổi, khắp nơi vẫn là những cục thịt và xác chết không đầu, vẫn rất nhiều người, không thiếu một ai.
Tất nhiên, vẫn có một số tình huống khác biệt, chứng minh rằng một điều gì đó rất khó lường có thể đã xảy ra trong bóng tối ngắn ngủi vừa rồi.
Quỷ Kiến Sầu chảy nước miếng, đứng yên bên cạnh bếp lò, vẫn không nhúc nhích.
Vào lúc này, thoạt nhìn trông gã ta không có vẻ ngu ngốc như thường ngày.
Còn Tiêu Trần cũng hướng sự chú ý vào con mèo béo màu vỏ quýt mà hắn đang ôm trên tay.
"Piu piu piu..."
Tiêu Trần trêu chọc con mèo béo màu vỏ quýt, mặt mũi tràn đầy vui vẻ.
Con mèo béo màu vỏ quýt rất bất mãn, nó đẩy đẩy đầu Tiêu Trần bằng một cái đệm thịt của nó.
Không hiểu sao con thú hai chân này lại không biết xấu hổ mà cứ đòi đưa mặt cạ cạ vào nó.
Kim Hương Ngọc há to miệng nhỏ nhìn con mèo béo màu vỏ quýt trong tay Tiêu Trần, cô có chút sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, cô chỉ có thể chắc chắn một điều, chàng thanh niên này đã cứu con mèo của mình.
Thánh nữ đã ngừng khuếch tán Thánh Quang, bởi vì cô phát hiện khuôn mặt của Quỷ Kiến Sầu dần trở nên xám xịt.
Nó rất giống với mấy cái đầu lâu của những người bạn đồng hành của cô trên mặt đất.
Cảm nhận được sự thay đổi của Quỷ Kiến Sầu, đồng tử của người thanh niên đột nhiên co rút lại.
“Tiểu Hỏa, em là sao vậy? Đừng làm anh sợ.” Người thanh niên nghẹn ngào thốt lên.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ quan hệ giữa hai anh em thực sự rất tốt.
Vào lúc này, thân thể Quỷ Kiến Sầu đột nhiên chuyển động, gã ta chậm rãi quay người lại và đối mặt với người thanh niên ở cửa.
Cảnh tượng này khiến thánh nữ sợ đến tái mặt, nước mắt gần như trào ra.
Nhìn Quỷ Kiến Sầu quay lại, người thanh niên buông lỏng tâm tình của mình xuống.
Quỷ Kiến Sầu chảy nước miếng, đáng thương nói: "Anh hai, cổ em đau quá."
Ngay khi Quỷ Kiến Sầu nói xong, cái đầu xấu xí của gã ta đột nhiên bay lên trời.
Máu phun ra như thác.
"Rầm!"
Cơ thể giống như dã thú của gã ta nặng nề rơi xuống.
"Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa."
Người thanh niên lao về phía cái xác không đầu như điên, nhưng sau khi chạy được vài bước thì đột ngột dừng lại.
Hắn ta kinh hãi nhìn Tiêu Trần.
Hắn ta chợt nghĩ ra một vấn đề, hắn ta và em trai của mình đều ở cùng một cảnh giới.
Nhưng lúc em trai bị giết. Hắn ta thậm chí còn không biết nó chết như thế nào.
Điều này có nghĩa là chàng trai này cũng có thể dễ dàng giết hắn ta.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy có chút viển vông, tại sao trên đời này lại có người mạnh đến thế, không phù hợp với lẽ thường.
"Chạy!"
Lúc này trong đầu hắn ta chỉ có duy nhất một ý nghĩ này.
Hắn ta đến đây để tìm đồ, không phải để chết.
Người thanh niên bất giác lùi lại, giống như một tên trộm vừa ăn trộm đồ.
Lúc đi thì hết mình, khi về thì hết hồn, ôi cuộc đời thật vô thường!
Tiêu Trần đưa con mèo béo màu vỏ quýt đầy vẻ bất mãn cho Kim Hương Ngọc, rồi cười nói: "Anh bạn này của cô tính tính không tốt lắm nhở!"
Kim Hương Ngọc ôm chặt con mèo béo màu vỏ quýt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, không ai biết con mèo béo màu vỏ quýt này có ý nghĩa như thế nào với cô.
Tiêu Trần cười lắc đầu, mỗi người đều có bí mật nho nhỏ của riêng mình, ngay cả một xác sống hay một con mèo béo ngu ngốc cũng vậy.
Tiêu Trần liếc mắt nhìn người thanh niên đang lén lút rút lui như ăn trộm, hắn cười nói: "Thú vị, thú vị thật."
Nói rồi, hắn bế Kim Hương Ngọc đang ngồi trên đùi mình lên, đặt cô lên bàn, nhân tiện nhấc một cây búa lớn bên cạnh lên, nhe răng cười đi về phía người thanh niên.
"Thú vị, thú vị ghê nhở."
Tiêu Trần thuận tay cầm cây búa trong góc bàn lên, đương nhiên hắn cũng hiểu vì sao ở đây lại có cây búa.
Cây búa kia đã rỉ sét lốm đốm, cán gỗ cũng mục nát không chịu nổi, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Một tia tử khí quấn quanh phía trên cây búa, dường như cây búa lại tỏa sáng mùa xuân thứ hai, phát ra ánh sáng màu đen.
Tiêu Trần nhìn người trẻ tuổi cười dữ tợn, người trẻ tuổi sợ tới mức toàn thân không nhịn được run rẩy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo