Tiêu Trần nhìn đám người áo trắng, động tác sờ cằm đầy tục tĩu khiến một cỗ sát khí bốc lên.

Nhưng chỉ có thế thôi, cô gái có khí tức thánh khiết nồng đậm nhất khẽ gật đầu với Tiêu Trần, xem như bày tỏ ý tốt của mình.

"Woo~ ah!"

Tiêu Trần hôn gió cô một cái, ba nam nhân áo trắng bên cạnh cô gái giận đến tím người.

Tiêu Trần cười nhạo một tiếng, có hai nhóm người nước ngoài trong ba nhóm, thực sự có chút buồn cười.

Tiêu Trần quay đầu lại, Kim Hương Ngọc đang ở quá gần Tiêu Trần, suýt chút nữa cả hai hôn phải nhau.

"Đ. má, lưu manh, cô đang làm cái gì vậy? Cẩn thận tôi tố cáo cô tội sàm sỡ đó." Những lời này bật ra từ miệng Tiêu Trần.

Kim Hương Ngọc trợn tròn mắt: "Bà đây khó chịu nhất chính là mấy thằng trai tơ như cậu đó, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng phải từ từ dạy bảo cả."

"Phụt!"

Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu, bà cô này hổ báo cáo chồn dữ vậy à?

“Lão Kim, tôi hỏi chuyện này nè.” Tiêu Trần cười hì hì nói.

Kim Hương Ngọc mỉm cười, ngồi xuống bàn cái vèo, rồi đưa tay véo cằm Tiêu Trần, như thể một tài xế già đang muốn lái xe.

Tất nhiên, Tiêu Trần không chán ghét một tài xế già quyến rũ như vậy.

“Muốn hỏi chuyện cũng được, vậy thì trả tiền đi, nếu không có tiền thì trả bằng thể xác.” Kim Hương Ngọc tựa hồ kiên quyết với Tiêu Trần.

Gương mặt Tiêu Trần tràn đầy hắc tuyến, bà cô này đói khát cỡ nào chứ, ngay cả cái khung xương mà cũng không chịu buông tha.

“Thôi mà, thôi mà.” Tiêu Trần vuốt ve tay Kim Hương Ngọc: “Nghiêm túc nói chuyện tí đi, quanh đây có bảo bối gì không mà nhiều người đến cái nhà rách này của cô dữ vậy?”

Lời nói không hề cố kỵ của Tiêu Trần khiến những người khác trong phòng cũng phải ngó sang, cái tên này ngu thật, hay là một kẻ tài cao gan lớn, hắn không quan tâm đến bọn họ một chút nào à?

"Ha ha!"

Kim Hương Ngọc mỉm cười yêu kiều nhìn màn đêm đen kịt qua khung cửa sổ bị hở.

Tiêu Trần tinh ý nhận thấy lúc này tâm trạng của Kim Hương Ngọc có chút suy sụp.

"Đương nhiên là có bảo vật. Nghe nói đó là một bảo tàng rất lớn."

Câu nói của Kim Hương Ngọc khiến tim mọi người đập nhanh hơn.

Sở dĩ những người này đến đây là bởi vì mấy ngày trước, trên sa mạc xuất hiện một quầng hào quang cao ngất trời.

Nhưng khi tìm kiếm, bọn họ lại không tìm thấy gì cả.

Lúc này bọn họ mới đặt chân đến ngôi nhà duy nhất trên sa mạc này để bàn bạc kỹ hơn.

Tiêu Trần hết sức hứng thú nói: "Nói nghe chút coi, nếu như nói hay, bản thiếu gia sẽ cho cô một nguyện vọng."

Nghe thấy những lời của Tiêu Trần, khuôn mặt của Kim Hương Ngọc gần như nứt ra vì cười: "Thằng nhóc này thật là thú vị."

Kim Hương Ngọc quay đầu lại nhìn đám đông, trong mắt cô hiện lên một sự cám dỗ khó tả.

“Tôi nghĩ tất cả mọi người đều muốn biết, đã vậy thì mỗi người trả một ít tiền, tôi sẽ nói chuyện này ra, được không nào?” Kim Hương Ngọc cười, trên mặt đầy vẻ khôn khéo.

Nghe vậy, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật sự không thể hiểu được tại sao người phụ nữ này lại mê tiền đến vậy, lấy tiền ở một nơi quỷ quái thế này thì có ích lợi gì chứ?

Hơn nữa những thức ăn họ ăn, họ cũng đã phải trả bằng những món đồ vật xa xỉ.

“Không thích à?” Kim Hương Ngọc cười nhạo một tiếng: “Nếu không thích thì tôi nói một mình với em trai này vậy.”

Nói đoạn, cô kề miệng vào tai Tiêu Trần, đôi môi căng mọng, mang theo một xíu xiu hơi lạnh, đây là khí tức độc nhất vô nhị của một xác sống.

"Được."

Gã đàn ông nước ngoài vạm vỡ ngồi ở chiếc bàn kia đồng ý, gã lấy ra một vài viên đá quý to bằng ngón tay cái, rồi đặt lên bàn.

Nhìn những viên đá quý màu sắc rực rỡ kia, Kim Hương Ngọc cười đến mức mặt biến thành hoa cúc.

Nếu có người dẫn đầu, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Những người ở hai bàn còn lại đều lấy ra một số đồ vật có giá trị. Chúng không phải là những thứ như vàng bạc ở thế tục, mà là những viên đá quý với năng lượng mạnh mẽ.

Tiêu Trần thấy thú vị, bà cô hổ báo này thực sự dám nhận bất cứ thứ gì.

Kim Hương Ngọc cầm lấy những viên đá quý đó, nhìn đi nhìn lại dưới ánh đèn, bộ dạng của cô giống như thiếu chút nữa nhét hết đống tiền này vào mắt vậy.

"Này bà chủ, tại sao tên nhóc kia không cần phải trả tiền?"

Gã đàn ông da trắng trông như một con gấu có chút bất mãn hỏi.

Kim Hương Ngọc cất từng viên từng viên viên đá quý vào trong ngực mình, hành động này của cô khiến Tiêu Trần mặt đầy hắc tuyến, bà cô này không sợ cấn à?

Kim Hương Ngọc cười duyên một tiếng rồi ngay lập tức quay sang bên cạnh Tiêu Trần, sau đó ngồi xuống đùi của Tiêu Trần.

"Em trai này đẹp trai, còn ông anh chẳng đẹp tí nào, nhìn giống một bé nai tơ ngốc nghếch ấy."

"Phụt……"

Tiêu Trần lập tức bật cười, tiếng cười này quả thực có chút chói tai trong căn phòng nhỏ này.

 

2.82300 sec| 2407.914 kb