Chúc Dung phụng mệnh trong lúc nguy nan, xuất chinh thảo phạt Cộng Công.

Cuối cùng Chúc Dung đã lấy được thắng lợi, nhưng là tai hoạ đã rất nhanh tới.

Bởi vì Chúc Dung trời sinh tính thiện lương, sau khi đánh bại Cộng Công cũng không đuổi tận giết tuyệt.

Sau khi chiến thắng trở về, Đế thế mà lại dùng lý do này chém giết thiếu nữ, thần hồn lưu đày tại nơi đất cằn sỏi đá.

Hơn nữa vì phòng ngừa con dân của thiếu nữ báo thù, thị tộc của thiếu nữ cũng bị tàn sát không còn một ai.

Trơ mắt nhìn con dân bị tàn sát, thiếu nữ khóc khô nước mắt, lại chẳng thể thay đổi được gì.

Cuối cùng thiếu nữ từ thiện thần hóa thành ác thần, vẫn luôn quanh quẩn tại đất cằn sỏi đá nơi đây.

Đây chính là câu chuyện thiếu nữ của, rất tầm thường, nhưng rất bi thương.

Tiêu Trần lắc đầu, từ xưa gần vua như gần cọp, thiếu nữ lại chỉ là phạm vào một sai lầm thần tử thường phạm, công cao chấn chủ.

Ai đúng ai sai, Tiêu Trần không phán xét được, dù sao lập trường không giống với nhau, góc độ nhìn vấn đề cũng không giống với nhau.

Về phần vấn đề thần hồn thiếu nữ chỉ có một nửa, coi như là Tiêu Trần hiểu rõ một ít.

Lúc trước thiếu nữ và Cộng Công đại chiến, cũng không phải toàn thân trở ra, mà là bị Tà Thần nguyền rủa.

Với thần không già không chết, Cộng Công nguyền rủa thiếu nữ sáng sinh chiều chết, luân hồi vô hạn.

Thiếu nữ mạnh mẽ phân thần hồn của mình từ một thành hai.

Một nửa thần hồn, vĩnh viễn chịu nguyền rủa sáng sinh chiều chết, luân hồi vĩnh viễn, nhưng lại duy trì bản tâm thiện lương.

Một nửa thần hồn, vĩnh viễn đọa ma đạo, không bị nguyền rủa ảnh hưởng, nhưng oán khí trùng thiên, vĩnh viễn mất phương hướng trong thù hận.

Tiêu Trần rất đau lòng cô gái này, muốn vỗ đầu thiếu nữ, nhưng tay lại xuyên qua thân thể trong suốt của thiếu nữ.

Nhìn tay Tiêu Trần, thiếu nữ cười cười, lộ ra hai cái răng khểnh.

Thiếu nữ đưa ngọn hỏa diễm bạch sắc tới trước mặt Tiêu Trần, vui vẻ nói: "Có thể nói nói chuyện với anh thật sự rất tốt."

Tiêu Trần sửng sốt một chút, cảm thấy lòng có chút chua xót, ngày tháng dài lâu như vậy một mình cô ta vượt qua như thế nào được.

Đột nhiên con mắt hắc bạch phân minh của thiếu nữ, có một tia hồng quang hiện lên.

Tiêu Trần biết rõ, thời gian thanh tỉnh sắp qua, thiếu nữ nháy mắt sẽ trở lại trạng thái oán khí trùng thiên.

Bây giờ Tiêu Trần không cứu được người thiếu nữ nhập ma, mà lại chỉ có một nửa thần hồn.

Tiêu Trần nhận ngọn hỏa diễm bạch sắc đang nhảy nhót, nói khẽ: "Người như cô vậy có lẽ còn sống."

Tiêu Trần nói xong quay đầu nhìn rừng rậm, chỗ đó có một đại thụ như hạc giữa bầy gà.

Thiếu nữ cười tạm biệt Tiêu Trần, rất vui vẻ nói một câu mà Tiêu Trần nghe không hiểu, nói với ngọn lửa kia.

Tuy nghe không hiểu, nhưng Tiêu Trần lại biết ý trong lời nói đó.

Thiếu nữ nói là, "Tạm biệt, mẫu thân đại nhân."

...

Trời đất bắt đầu lung lay, rốt cuộc tiểu động thiên cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu rơi xuống.

Trời đất bắt đầu vỡ ra, từng vết rách khủng bố, kéo dài ra toàn bộ tiểu động thiên, phân đất thành từng khối lớn nhỏ không đều.

"Rầm!" Một ít mảnh bắt đầu rơi xuống, biến mất trong tầm mắt của Tiêu Trần.

Bóng hình Tiêu Trần cực nhanh xẹt qua trên bầu trời, thẳng tắp phóng tới gốc cây già cao lớn nhất trong rừng rậm.

Tốc độ tiểu động thiên sụp đổ càng lúc càng nhanh, gần như chỉ là mấy hơi thở, tiểu động thiên này đã trở thành cảnh hoàng tàn khắp nơi, rách nát không chịu nổi.

Sắp đến chỗ mục đích muốn đến, nhưng mảnh đất xung quanh gốc cây già, đột nhiên biến mất trong tầm mắt Tiêu Trần.

Đại thụ mang theo tộc Phù Du kia rơi xuống dưới.

Trên người Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện hỏa diễm màu đen hừng hực, thân thể hóa thành một tia lưu quang, lao ra tiểu động thiên có cảnh hoàng tàn khắp nơi.

Một bộ xương khô trắng nõn như ngọc xuất hiện ở đỉnh núi tiến vào tiểu động thiên.

Tiêu Trần đánh giá chăm chú, trên bầu trời như là sao băng rơi xuống đất, xem thấy mảnh đất có gốc cây già kia, bóng hình Tiêu Trần đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Như là sao băng đụng vào nhau, phát ra hào quang chói mắt.

Mảnh đất đang nhanh chóng rơi xuống, cứ thế mà bị Tiêu Trần ngăn cản lại.

Tiêu Trần dùng tư thái Bá Vương Cử Đỉnh, khiêng mảnh đất nặng như vạn quân, chậm chạp bay tới núi lớn, dừng ở một chỗ bằng phẳng.

Một lão già tóc bạc xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần, bái Tiêu Trần đang lơ lửng trên bầu trời, nước mắt tuôn đầy mặt.

"Rầm!"

Mảnh đất có gốc cây già hoàn hảo rơi vào phía trên đất bằng, tất cả mạnh khỏe.

Tiêu Trần đi vào một nhánh cây, hai chân đạp thân cây đại thụ mắng: "Này lão bất tử, đi ra cho lão tử."

Không có phản ứng, Tiêu Trần tức giận lại đạp thêm một cước, không có phản ứng như trước.

Lúc này Tiêu Trần phát hiện một phần nhánh cây đại thụ bắt đầu héo rũ, hơn nữa xu thế héo rũ rất là quỷ dị.

 

0.14314 sec| 2450.32 kb