Rõ ràng, ngọn lửa đáng sợ màu trắng kia mạnh vô cùng. Chỉ hơi ấm bên ngoài của nó đã khiến hàn băng chân khí của cô ta tan hết.
Lãnh Ngưng hơi tuyệt vọng. Mới tới nơi này thôi mà đã gặp hai tên biến thái.
Một người là Tiêu Trần, người còn lại chính là Hỏa thần trong truyền thuyết ở nơi này.
Ngọn lửa màu trắng dần dần biến thành màu đen như mực nước, lộ rõ sự quỷ dị.
Ngọn lửa màu đen kịt kia thỉnh thoảng lại lần lượt huyễn hóa ra một cái mặt quỷ, nhìn vào khiến người ta nổi da gà.
Nhiệt độ xung quanh ngày càng cao, Lãnh Ngưng phát hiện ngọn lửa màu đen này không chỉ thiêu đốt thân thể cô ta mà còn khiến thần hồn của cô ta bị bốc hơi.
Sắc mặt Lãnh Ngưng đột nhiên biến đổi, ngọn lửa có thể trực tiếp thiêu đốt thần hồn là điều mới nghe lần đầu.
“Đi màu!”
Cô ta gặp uy áp khổng lồ, lại bị ngọn lửa màu đen làm bị thương nên trở nên cực kỳ suy yếu.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Giờ phút này, từng đợt tiếng bước chân nặng nề vang lên. Trên ghềnh cát ở sa mạc xa xôi, trong ngọn lửa màu đen ngập trời, một con sư tử cực lớn bước ra.
Con sư tử này vô cùng uy phong, thể trạng khỏe mạnh, uy mãnh tới mức khiến người ta khiếp sợ, đặc biệt là ngọn lửa màu đen bay từ trên người nó ra khiến nó giống như vương giả đến từ Ma Ngục.
Một cô gái đứng trên lưng sư tử, toàn thân có ngọn lửa màu đen vờn quanh. Không ai thấy rõ diện mạo của cô gái này khiến người này càng thần bí hơn.
Một luồng khí đáng sợ lập tức bắn về phía mấy người Lãnh Ngưng khiến bọn họ không dám làm gì.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tiếng bước chân nặng nên lại vang lên một lần nữa. Con sư tử lửa cực lớn kia đi về phía bọn họ, nó bước đi vô cùng khoan thai, không nhanh không chậm.
Mấy người bị luồng khí kia bao vây nên không ai dám nhúc nhích.
Cảnh vệ cao lớn vẩy vẩy mồ hôi chảy vào trong mắt nói: “Chẳng phải trong sách nói Hỏa thần chính là thần được vạn dân kính ngưỡng sao? Sao oán khí lại lớn như vậy?”
Ông lão lấy tay đè lên ngực, áp lực khổng lồ này khiến ông ấy cực kỳ khó chịu.
Ông cụ khó khăn lấy mấy viên thuốc nhỏ nhét vào trong miệng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Từ Hoài Nghĩa nhìn về phương xa, thấy con sư tử đang tới gần thì lẩm bẩm: “Nghe bạn tôi nói Hỏa thần Chúc Dung có hai kết cục.”
Cảnh vệ cao lớn hơi ngây ra, chẳng phải thần thoại về Hỏa thần Chúc Dung rất nổi tiếng sao?
Hỏa thần Chúc Dung đại chiến với Thủy thần Cộng Công. Sau khi Cộng Công chiến bại đã tức giận đụng vào Bất Chu sơn khiến trời sập xuống làm cho vạn vật trên thế giới gặp tai vạ. Vì vậy mới có chuyện Nữ Oa đội đá vá trời.
Đây có thể xem là tiền truyện của truyện Nữ Oa vá trời.
Những truyện này đều là sự tích nổi tiếng, chẳng lẽ còn có phiên bản khác sao?
Sắc mặt của Lãnh Ngưng tái nhợt gật đầu: “Đúng là như vậy, vẫn còn một câu chuyện khác.”
“Sau khi Phục Hi chết, Cộng Công làm loạn, hoàng đế phái Chúc Dung đi bình định. Tuy Chúc Dung đánh bại Cộng Công nhưng không giết hết thành viên của Cộng Công thị. Hoàng đế giết chết Chúc Dung. Sau đó, đệ đệ của hoàng đế là Ngô Hồi đã đảm nhiệm chức Hỏa Chính Quan, vẫn xưng là Chúc Dung thị.”
Mặt hai cảnh vệ dại ra.
Giết người thế đúng là tùy tiện, Hỏa thần mà nói giết là giết, hoàng đế cho rằng đây là giết gà sao?
“Ồ! Tâm trạng tốt đấy chứ, vẫn còn nói chuyện phiếm được!”
Một giọng nói cà lơ cà phất vang lên bên tai mọi người.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Trần đã xuất hiện trước mặt mọi người, áp lực như núi cao kia lập tức biến mất.
Mọi người há to miệng thở phì phò, tham lam hít lấy luồng không khí mới.
Thấy Tiêu Trần tới, cuối cùng trái tim của tất cả mọi người cũng nhẹ nhõm hơn. Nhưng lời nói kế tiếp của hắn khiến trái tim của cả đám chạy lên tận cổ họng.
Tiêu Trần nói với Lãnh Ngưng: “Cô đưa mọi người ra ngoài đi. Có lẽ, tiểu động thiên này sẽ bị đánh nát nhanh thôi.”
Lãnh Ngưng nhìn Tiêu Trần với vẻ sợ hãi hỏi: “Anh định đánh nhau với Hỏa thần đấy à?”
Hắn gật đầu, chỉ vào bóng người trên lưng sư tử ở phương xa: “Trên người Hỏa thần có Bất Diệt Thần Diễm, chí bảo như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đương nhiên phải liều mạng rồi.”
Nếu quả thật có thể lấy được ngọn lửa này thì Tiêu Trần có thể cho ngọn lửa này vào Thiên Địa Lộ ở Hỏa Diệm Sơn.
Như vậy không chỉ tăng tốc sự hình thành của Thiên Địa Lộ mà còn có thể tăng nhiều cấp bậc.
Lãnh Ngưng hơi bận lòng, dù sao đối phương cũng là ma thần trong truyền thuyết.
Từ Hoài Nghĩa cũng ngây ra, vừa mới vào trong mà đã phải đi ra ngay.
Nhưng ông lão cũng không phải người bảo thủ, biết phân rõ sự nặng nhẹ.
Ông cụ lo lắng nói: “Có thể người mà cậu phải đối mặt chính là Hỏa thần Chúc Dung trong truyền thuyết. Hay là chúng ta cùng đi đi!”
Tiêu Trần dùng ngón tay gõ vào không trung theo tiết tấu, một tia tử khí bắt đầu ngưng tụ trước người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo