Cái càng của quái vật bị bắn ngược lại. Dường như nó vô cùng tức giận, công kích cái màn màu đen này một cách điên cuồng.

Thời gian cứ thế trôi qua, màu sắc của cái màn này ảm đạm hơn rất nhiều nhưng cũng chẳng bị tổn hại chút nào.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Tiếng súng dày đặc vang lên. Cách đó không xa, hai chiến sĩ được bao bọc bởi cái màn đen này ghìm súng liên tục bắn về phía này.

Đó chính là hai cảnh vệ của ông lão.

Viên đạn xuyên qua thân thể của quái vật đánh tan ngọn lửa kia, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Chỗ lửa bị đánh tan kia lại tụ lại rất nhanh. Dường như đây là một quái vật được tạo thành từ ngọn lửa, vốn chẳng đánh chết được.

Ba người đều có chút tuyệt vọng nhưng may mà có cái màn màu đen nên tạm thời không có nguy hiểm gì.

“Hàn Băng Kiếm Quyết.”

Một giọng nữ thanh lệ vang lên, sóng khí nóng rực đột nhiên tiêu tán, thay vào đó là cái lạnh thấu xương.

Một kiếm khí lạnh lẽo đánh từ trên cao xuống, chém thẳng về phía con quái vật đang liều mạng công kích cái màn màu đen.

Quái vật làm như không thấy luồng kiếm khí này, trong mắt nó tựa như chỉ có cái màn màu đen kia mà thôi.

Kiếm khí lạnh lẽo lập tức chém đứt đầu con quái vật, cảnh tượng máu tươi văng khắp nơi không diễn ra.

Chỉ có cảnh tượng quỷ dị, cái đầu lâu bị chém đứt kia phát ra tiếng thét chói tai rồi hóa thành từng đốm lửa bay lên không trung.

Tiếng thét kia đâm thẳng vào màng nhĩ của mọi người, trong đó lộ ra sự không cam lòng, phẫn nộ và oán hận.

Đầu lâu của con quái vật biến mất, thân thể giống bọ ngựa kia cũng hóa thành từng đốm lửa tiêu tán trong trời đất.

“Phù!”

Ông lão thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô gái cứu mình một mạng. Đó chính là Lãnh Ngưng, người đã theo bọn họ vào đây.

“Cảm ơn cô Lãnh.” Ông cụ làm động tác ôm quyền hành lễ.

Lãnh Ngưng khoát tay nói: “Mau rời khỏi nơi này thôi. Nơi đây có quỷ.”

Thấy Lãnh Ngưng căng thẳng như vậy, ông lão biết tình huống không ổn.

Ông ấy cũng không nói nhảm, gọi hai gã cảnh vệ đi qua rồi cả đoàn người đi về phía rừng rậm.

Trên đường đi, thỉnh thoảng Lãnh Ngưng lại quay đầ nhìn về phía sa mạc ở sau lưng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ông lão hơi tò mò, cô gái này đã hơn một nghìn tuổi rồi, có thứ gì lại khiến cô ta sợ đến vậy?

“Cô Lãnh, trên ghềnh cát của sa mạc có gì đó phải không?” Cuối cùng, ông lão không kìm được sự tò mò của mình nên mở miệng hỏi.

Lãnh Ngưng gật đầu đáp: “Ở phía xa có một luồng oán khí. Luống oán khí này quá mạnh, tôi chưa bao giờ nhìn thấy oán khí mạnh như vậy.”

Ông lão nghĩ tới bức họa trên tảng đá lớn nên kể cho Lãnh Ngưng nghe một lượt.

Cô ta gật đầu nói: “Nếu là ma thần thượng cổ thì có oán khí mạnh như vậy cũng chẳng có gì lạ.”

Lúc này, một mảng ánh lửa ngập trời bay từ phía xa của sa mạc lên.

Ngọn lửa màu đỏ trắng quét sạch mặt đất chỉ trong nháy mặt. Một bóng người dần dần hiện ra từ trong ngọn lửa ấy.

Đây hẳn là một cô gái có thân thể thướt tha, vì có ngọn lửa ngăn cản ánh mắt nên mọi người nhìn không rõ diện mạo của cô gái kia.

Cô gái này cưỡi trên một sinh vật kỳ lạ, nó giống sư tử, toàn thân cháy hừng hực nhìn rất uy vũ, bất phàm.

Ông lão lắp bắp: “Năm xưa, người chơi lửa nổi tiếng nhất là ai?”

Người năm xưa trong miệng ông lão chính là chỉ thời kỳ hoàng đế đại chiến Xi Vưu.

Toàn thân Lãnh Ngưng lạnh toát, kiếm khí giăng đầy bảo vệ mọi người.

Nghe ông lão nói như vậy, ánh mắt cô ta càng căng thẳng: “Hỏa thần Chúc Dung.”

“Nhưng chẳng phải Hỏa thần Chúc Dung là nam sao?” Người cảnh vệ cao lớn hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Ông lão lắc đầu. Đó chỉ là ghi chép trong sách mà thôi. Chỉ tính các bản miêu tả Hỏa thần Chúc Dung đã có tới mười bản, ai mà biết đâu là thật đâu là giả.

Cảnh vệ gật đầu, nhìn ánh lửa ngút trời ở phía xa với vẻ lo lắng.

Lãnh Ngưng rùng mình phát hiện ngọn lửa màu đỏ trắng kia đang dần dần biến thành màu đen.

Một luồng oán khí ngút trời che khuất toàn bộ không gian chỉ trong nháy mắt, sóng khí nóng rực khiến người ta không thể chịu nổi ập vào mặt.

“Đây... Đây... Đây là có bao nhiêu oán khí?”

Cảnh vệ cao lớn cõng ông lão, chân không dừng vó chạy về phía rừng rậm.

Trong mấy người này, người khó chịu nhất lúc này phải kể tới Lãnh Ngưng.

Bởi vì ba người kia đều là người bình thường nên không cảm nhận được bóng người trong ngọn lửa kia mạnh tới cỡ nào.

Cô ta là người tu hành nên có thể cảm nhận rõ ràng được năng lượng hủy thiên diệt địa kia, còn cả uy áp tới từ ma thần thượng cổ nữa.

“Đóng băng!”

Lãnh Ngưng cố nén cảm giác sợ hãi tỏng lòng, đè ép nhiệt độ đang ngày càng tăng cao xung quanh xuống.

Lúc trước, hàn băng chân khí làm gì cũng thuận lợi. Bây giờ, rõ ràng nó chỉ có thể chống được vài hơi thở mà thôi.

 

0.13640 sec| 2412.188 kb