Những nhánh cây có kén tằm treo nó vui sướng phồn vinh như trước, mà nhánh cây không có kén tằm lại cực nhanh héo rũ ố vàng.
Hình dáng một lão giả xuất hiện, đúng là gốc cây già này, nhưng là bóng hình của ông ta đã trở nên trong suốt vô cùng, phảng phất như sau một giây sẽ biến mất.
Cụ già bái lạy Tiêu Trần thật sâu, thành khẩn nói một câu, "Cám ơn."
Tiêu Trần gật đầu, miệng trề ra bên cạnh nhánh cây nói: "Ngồi với nhau một chút?"
Cụ già gật đầu.
Nhìn bầu trời, Tiêu Trần có chút tò mò hỏi: "Tộc Phù Du không phải là ông đưa vào, vì chính là đánh yểm trợ cho cô bé kia."
Cụ già lắc đầu có chút hoài niệm nói: "Ngoại trừ Hỏa Thần đại nhân, các cô ta thật sự là tộc Phù Du, hơn nữa cũng là tộc Phù Du cuối cùng rồi."
Tiêu Trần gật đầu: "Vậy vì sao mà ông muốn dẫn tôi trừ khử một nửa thần hồn hoả thần đã nhập ma, ông phải biết nếu như không có một nửa thần hồn, một nửa thần hồn bên này cũng sẽ tiêu tán."
Cụ già có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi quá già rồi, không có thời gian chiếu cố Hỏa Thần đại nhân, tôi không biết tôi đi rồi, Hỏa Thần đại nhân sẽ trải qua như thế nào, phải chịu khổ nhiều năm như vậy, có lẽ Hỏa Thần đại nhân đi rồi, không cần lưu luyến nữa."
Tiêu Trần gật gật đầu, cười ha ha nói: "Ông lại muốn giết chủ tử của mình, thật sự là một lão cẩu chân thành."
Cụ già cũng cười ha ha, thân hình bắt đầu tiêu tán, hóa thành một chút chấm bạch quang.
Cuối cùng Tiêu Trần tò mò hỏi: "Sao ông có thể khẳng định tôi có thể giải quyết một nửa thần hồn nhập ma kia?"
Cụ già đang nhìn bầu trời, khàn giọng quát: "Tôi không tin ông trời sẽ để cho Hỏa Thần đại nhân vĩnh viễn chịu nguyền rủa, không được an bình."
Tiêu Trần nở nụ cười, cụ già này còn tin tưởng huyền học!
Tiêu Trần ngồi một mình ở trên cành cây, ngắm nhìn phương xa, một sư tử hỏa diễm to cỡ lòng bàn tay nằm úp bên người, ngủ thật say.
Đại thụ đã héo rũ hơn phân nửa, một phần còn lại lại xanh um tươi tốt, càng giàu có sức sống hơn so với lúc trước đến.
Linh hồn đại thụ đã chôn vùi rồi, nhưng tính mạng nó chịu tải lại vẫn còn tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu động thiên rơi xuống đã đến đáy, xung quanh vùng đất là một đống bừa bộn.
Lãnh Ngưng đi tới bên cạnh Tiêu Trần, im lặng ngồi ở bên người Tiêu Trần, cô ấy có chút kỳ lạ, hôm nay vì sao người này lặng im như vậy.
Tiêu Trần cứ ngồi xuống như vậy với Lãnh Ngưng tới hừng đông, thời điểm bầu trời nổi lên màu trắng bạch, một tiếng trẻ con khóc nỉ non phá vỡ trời đất yên lặng.
Tiêu Trần cười ôm lấy sinh mệnh nho nhỏ, nhẹ nhàng đùa với đứa nhóc vừa mới sinh ra, như một người ba hiền lành.
Đứa nhóc mở to đôi mắt đen nhánh, hiếu kỳ đánh giá thế giới này.
Không có một nửa thần hồn, có lẽ hôm nay là một ngày cuối cùng của tên nhóc này.
Lãnh Ngưng có chút tò mò nhìn đứa nhóc, hỏi: "Đây là con của ai?"
Trong nhất thời Tiêu Trần không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một chút nói: "Cô coi như nó là con của tôi đi!"
Tiêu Trần ôm đứa nhóc, đi vào một tòa thành thị gần đây, tại vì Lãnh Ngưng là chúa mù đường, sau khi mua một vé máy bay đi thành phố Minh Hải, hai người chính thức chia tay.
Tiêu Trần nhìn đứa nhóc trong ngực đã lớn lên không ít cười nói: "Cô gái như cô có lẽ còn sống, vui vẻ mà sống."
Tiêu Trần bắt đầu dạo chơi ở trong thành, mua rất nhiều quần áo cho đứa nhóc, từ nhỏ đến lớn đều có.
Lúc mặt trời lên cao, đứa nhóc đã lớn chừng vừa bằng đứa trẻ ba tuổi bình thường.
Đứa nhóc nắm thật chặt một ngón tay của Tiêu Trần, lại không ngừng mút vào.
"Gọi ba, gọi ba! Bớt bớt bớt..."
Tiêu Trần vừa đùa với đứa nhóc, vừa dạo chơi từng ngóc ngách tại thành thị.
Ở mỗi phương hướng đặc biệt, Tiêu Trần đều để lại một ảo ảnh hắc đao cắm trên mặt đất.
Bên đường, nhiều người chạy ngược chạy xuôi lúc thức dậy, đứa nhóc đã có thể mở miệng nói chuyện.
Câu nói đầu tiên đứa nhóc mở miệng nói là, "Ba ơi, bụng bụng đói."
Tiêu Trần dắt đứa nhóc, đi ăn bữa sáng phong phú, tiếp đó lại đi khu vui chơi của trẻ em, đứa nhóc cười như một tiểu thiên sứ.
Thời gian dần qua tóc đứa nhóc lại càng dài hơn, như là một thác nước đổ xuống sau đầu.
Khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn cũng biến thành mặt trái xoan xinh đẹp, trên cái mũi cao nhỏ có một chút tàn nhang đáng yêu.
Hơi thở của sức sống thanh xuân nở rộ trên người đứa nhóc.
Tiêu Trần đưa cô ta đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon, cũng đi qua rất nhiều nơi.
Nhưng lại có càng nhiều nơi chưa đi hơn, có nhiều thứ hơn chưa ăn, bởi vì không có thời gian.
Lúc đến giữa trưa, đứa nhóc đã trưởng thành một dáng vẻ nữ vương, kiêu ngạo mà xinh đẹp.
Tiêu Trần ôm lấy đứa nhóc, mặt cô ta hơi chút hồng hồng, tim cô ta đập vô cùng nhanh.
Nhưng tiếp đó cô ta sẽ vùi đầu thật sâu vào trong ngực Tiêu Trần, trong lúc lơ đãng nước mắt quét qua trên mặt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo