Một trường đao hư ảo dần dần xuất hiện trước mặt Tiêu Trần. Nó không giống với đao được tạo từ tử khí trước kia, lần này cần thời gian dài hơn. Hơn nữa, trên thân đao còn khắc vô số phù.
Tiêu Trần vừa tiến hành chuyện trong tay vừa nói: “Chẳng qua đây chỉ là một thần hồn không hoàn chỉnh mà thôi, không mạnh như mọi người tưởng tượng đâu.”
Lúc trước, Tiêu Trần liếc mắt một cái đã phát hiện ra điểm quái dị của thân ảnh trong ngọn lửa màu đen kia.
Đúng như thụ yêu nói, đây quả thật là một chiến hồn vô địch. Nhưng chiến hồn này không hoàn chỉnh, dường như đã bị tách mất một bộ phận.
Trên bãi sa mạc này chỉ là thù hận và oán khí, nửa phần thần hồn khác ở đâu thì Tiêu Trần cũng không biết.
Hắn nhìn thân thể nhỏ bé như mầm cây của mình mới chỉ tới Long Môn Cảnh.
Sau đó, Tiêu Trần lại nhìn sư tử lửa cực lớn đang chậm rãi tới gần, ít nhất cũng có thực lực Thượng Tam Cảnh.
Nếu đặt trong đại vương triều ở Hạo Nhiên đại thế giới thì thực lực này đủ để làm thành chủ hoặc đường chủ của đại tông môn. Đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Tiêu Trần dùng thân thể nhỏ bé của Long Môn Cảnh đối chiến với một chiến hồn ít nhất tới Phi Thăng Cảnh. Mặc kệ việc này có được hay không thì Tiêu Trần cũng chẳng lấy được cái danh siêu cấp mãng phu.
Hắn nắm chặt trường đao màu đen ở trước người rồi cười nói: “Mau chuồn đi, thuận tiện sơ tán người ở trong phạm vi vài trăm dặm.”
Ông lão cảm thấy khó hiểu: “Đánh nhau thì đánh thôi, sơ tán mọi người làm gì?”
Tiêu Trần chỉ tiểu động thiên rộng lớn và nói: “Tới lúc đó đánh nhau thì nơi này sẽ sụp đổ. Tiểu động thiên rơi xuống thì mọi thứ ở phạm vi trăm dặm sẽ gặp nạn.”
Sắc mặt của Lãnh Ngưng rất khó coi: “Anh đúng là thằng điên. Chúng tôi ra ngoài bằng cách nào.”
Ông lão không biết tiểu động thiên sụp xuống sẽ gây ra tai họa, nhưng Lãnh Ngưng đã từng tận mắt nhìn thấy.
Ở bên kia, cô ta đã từng nhìn thấy một thành lớn có dân số lên tới hàng triệu người bị nện thành mảnh vỡ vì có một tiểu động thiên sụp xuống. Không một ai trong tòa thành kia sống sót.
Tiêu Trần cười hì hí nói: “Dù sao tôi cũng sắp phá tan nơi này rồi, thôi để tôi tiễn mấy người ra ngoài vậy.”
Hắn nói xong thì kéo mạnh thanh đao trong tay một cái, không trung xuất hiện một cái động tối hình bán nguyệt.
Khi động tối này xuất hiện, toàn bộ trời đất rung chuyển, dường như bị chấn động cực mạnh.
Tiêu Trần đá một cái khiến cả đám bay vào trong động tối kia.
“Bye bye!” Hắn phất phất tay.
Lãnh Ngưng cắn răng mắng một câu: “Tên điên.”
Ba người lại trở về đỉnh núi lúc xuất phát kia, Từ Hoài Nghĩa lắc đầu tiếc rẻ.
Lãnh Ngưng lạnh lùng nói cho mọi người biết uy lực của tiểu động thiên sụp đổ. Ông lão bị dọa nữa ngất tại chỗ suýt nữa là tiêu đời.
Hai cảnh vệ phải cấp cứu một lúc mới khiến ông ấy tỉnh lại.
“Ông đừng thượng hỏa, xung quanh nơi này đều là núi lớn trụi lủi. Trong phạm vi vài trăm dặm, cây cối chỉ có mấy cây. Ngoài ra chẳng có người nào tới đây.”
Nghe cảnh vệ nói xong, ông lão nhẹ nhàng thở ra. Lúc này, ông ấy mới nhớ tới nơi này là hoang sơn dã lĩnh, chim không thèm ỉa. Hơn nữa, nơi này còn được liệt vào khu vực cấm của quân sự nên vốn chẳng có người.
“Còn ngây ra đó làm gì? Không chạy để giữ mạng đi à?”
Ông lão vô cùng lo lắng, đứng lên chạy về phía dưới núi.
Trong tiểu động thiên, dùng Long Môn Cảnh để đấu với Phi Thăng, lúc này không hề đơn giản là cách nhau một Kim Đan Cảnh.
Đây là sự chênh lệch giữa Trung Tam Cảnh và Thượng Tam Cảnh.
Nếu trong mắt thế tục, Trung Tam Cảnh như thần tiên thì Thượng Tam Cảnh chính là thần tiên trong mắt người tu hành.
Có thể tưởng tượng được sự chênh lệch giữa thần tiên và người phàm.
Những thứ liên quan trong này quá nhiều. Dù sao cũng chỉ có một câu đó là Long Môn Cảnh đấu với Phi Thăng Cảnh chỉ có con đường chết, không có bất cứ sự trì hoãn nào.
Đương nhiên, điều khiến Tiêu Trần đau đầu không phải là chiến hồn Thượng Tam Cảnh kia mà là ngọn lửa đáng sợ kia.
Bất Diệt Thần Diễm là một trong những thứ hung mãnh trong trời đất, lực sát thương có tính hủy diệt.
Tiêu Trần vung đao màu đen trong tay lên, tiện tay kéo một nhát đao và cười nói: “Không ngờ một ngày lại phải dùng chiêu này.”
Tiêu Trần lắc đầu, dường như nhớ lại điều gì nên hơi thương cảm.
Đao màu đen bị Tiêu Trần cắm trên mặt đất, lòng bàn tay phải của hắn đặt trên chuôi đao. Tay trái đặt trên tay phải, hai chân hơi tách ra.
Tiêu Trần dùng tư thế mang lại hai cảm giác mâu thuẫn là nhàn nhã và nghiêm túc này để đợi Hỏa thần tới.
Tiêu Trần nhắm chặt mắt lại, mọi âm thanh đều vô cùng yên tĩnh.
Toàn bộ khí phóng ra ngoài đều bao trùm thân thể Tiêu Trần.
Một cảm giác huyền diệu khó giải thích truyền lên thân thể hắn.
Rõ ràng, Tiêu Trần đứng đó nhưng lại khiến người ta có một cảm giác không nói rõ thành lời, dường như hắn đứng đó, cũng có thể nói không đừng đó. Hoặc có thể nói Tiêu Trần có thể ở bất cứ nơi nào, cũng có thể không ở bất cứ nơi nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo