"Rầm!"
Gã đàn ông vạm vỡ đập bàn, cái bàn nháy mắt bị đập nát bấy.
“Cô nói cái gì?” Gã đàn ông tức giận nói.
Đôi mắt Kim Hương Ngọc khẽ nheo lại, một luồng sát khí lạnh như băng tràn ra khỏi cơ thể cô, nhiệt độ trong căn nhà nhỏ lập tức giảm xuống rất nhiều.
“Bồi thường tiền, nếu không hôm nay bà đây sẽ vặn đầu mày như vặn nắp chai đó.” Giọng nói đầy tức giận của Kim Hương Ngọc vang lên.
Cảm nhận được luồng sát khí này, tất cả mọi người mới nhận ra, bà chủ được gọi là Kim Hương Ngọc này cũng không phải dạng người tốt lành gì.
Nghĩ lại cũng đúng, người có thể một mình sống ở nơi quỷ quái này mà là một con cừu nhỏ à?
"Ivanov."
Người đi cùng với gã đàn ông vạm vỡ nắm lấy gã, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai luồng ánh sáng bắn về phía Kim Hương Ngọc, tiếng xé gió nghe có chút chói tai.
Đôi mắt Kim Hương Ngọc sáng lên, cô dễ dàng bắt lấy hai luồng sáng, đó lại là hai viên ngọc quý.
“Bà chủ, bây giờ có thể nói chưa?” Có người hỏi ngang.
Với bộ dạng của hắn ta hiện tại, có lẽ chỉ cần Kim Hương Ngọc trả lời một chữ không thì hắn ta lao ra đánh nhau ngay lập tức.
“Được rồi.” Kim Hương Ngọc bỏ hai viên ngọc vào ngực của mình, rồi thoải mái dựa vào trong ngực của Tiêu Trần.
Tiêu Trần dở khóc dở cười, bà cô này gan lớn ghê, thật sự coi hắn là một tiểu xử nam để trêu chọc.
Nhưng, bà cô này thực ra cũng có vốn để kiêu ngạo, thực lực của cô cũng không tệ lắm.
Nếu đánh nhau thật, Tiêu Trần nghĩ ngoài bản thân hắn, cho dù những người khác ở đây cùng nhau cộng lại thì cũng sẽ không đủ nhét kẽ răng của cô.
"Nghe nói ở bên trong đại mạc này, có một Hắc Long thành bị cát vàng chôn vùi trong lòng đất..." Giọng nói có vài phần lười biếng của Kim Hương Ngọc phiêu đãng trong gian phòng.
"Huỵch! Huỵch! Huỵch!"
Đúng lúc này, một tiếng động dữ dội cắt ngang lời nói của Kim Hương Ngọc, âm thanh giống như tiếng bước chân cực lớn, vô cùng chấn động.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Mặt đất bắt đầu rung chuyển nhịp nhàng.
Trong ngôi nhà cũ dột nát tan hoang rất nhiều bụi bặm rơi ào ào xuống.
"Rầm ào ào!"
Bình rượu trên bàn của Tiêu Trần đập mạnh xuống đất và vỡ tan thành mấy mảnh.
m thanh từ xa đến gần, run rẩy lên xuống, giống như một người khổng lồ đang đi trên mặt đất.
Ngoại trừ Tiêu Trần, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, thứ gì có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Bầu không khí rơi vào im lặng lạ thường, trong không gian chỉ có tiếng bước chân nặng nề, rung động theo tiết tấu của mặt đất.
Không ai lên tiếng, mọi người đều tập trung chú ý bên ngoài cửa, ngọn đèn leo lét chập chờn phản chiếu lên gương mặt của mỗi người trông có vài phần hư ảo.
Đột nhiên bước chân dừng lại, mặt đất đang rung chuyển cũng im ắng hẳn.
Nhưng điều này làm cho mọi người càng lúc càng căng thẳng, Kim Hương Ngọc có chút bất an muốn đứng lên từ trên chân của Tiêu Trần.
Tiêu Trần đè lại bả vai của Kim Hương Ngọc và nhẹ nhàng lắc đầu.
Kim Hương Ngọc có chút ngạc nhiên, không hiểu sao chàng trai thoạt nhìn không có chút sức mạnh nào lại có thể bình tĩnh như vậy.
"Phì phì."
Trong nhà vang lên tiếng hít thở, mọi người đè nén nhịp tim của mình, bởi vì bọn họ đều biết lúc này bước chân kia đang dừng lại trước cửa nhà.
"Anh hai, anh xem nè, ở đây có một ngôi nhà."
Một giọng nói ngây ngô pha chút làm nũng vang lên ngoài cửa.
Mặc dù giọng nói này có phần ngây thơ và chất phác nhưng lại khiến mọi người sởn hết cả gai ốc.
Bởi vì một giọng nói như vậy, nếu phát ra từ cổ họng thô ráp của một người đàn ông trưởng thành, quả thực sẽ khiến cho người khác khó chịu.
"Thú vị, thú vị thật."
Một giọng nói trẻ tuổi vang lên ở cửa, thanh âm có vài phần điên cuồng, tạo cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch."
Mọi người trong nhà dường như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, ngoại trừ Tiêu Trần, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi.
Áp lực do chủ nhân của hai giọng nói ngoài cửa mang lại quả thực vô cùng kinh khủng.
"Rõ ràng có mấy con rệp ở chỗ này, thú vị, thú vị thật."
Giọng nói trẻ tuổi kia lại vang lên.
"Côn trùng ạ? Anh hai, em sợ lắm."
Giọng nói thô thiển của giọng nói thô lỗ đó vang lên.
"Đừng sợ, Tiểu Hỏa, anh đi vào dẫm chết bọn nó nhé."
Tinh thần của tất cả mọi người trong phòng kéo căng như dây đàn, những lời này càng khiến cho thần kinh đang căng thẳng của bọn họ càng thêm cứng đờ.
"Chạy!"
Mấy người da trắng liếc nhìn nhau và khẽ gật đầu.
Áp lực giống như quái vật bên ngoài cánh cửa khiến bọn họ biết sức mình không thể đánh lại.
Một già một trẻ nhìn nhau, ông già nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Mà những người mặc áo choàng trắng ở bên bàn kia đều đứng lên, bọn họ đều vây quanh cô gái đại vận khí.
Kim Hương Ngọc liếc mắt ra hiệu với Tiêu Trần, cô nhỏ giọng nói: "Dưới mông cậu có một lối đi bí mật, nếu tình hình không ổn, cậu hãy mau chạy đi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo