Trận này đánh nhau không hề có kỹ thuật nội dung, dùng thắng lợi của Tiêu Trần kéo màn xuống.

Thật ra Tiêu Trần thắng phần nhiều có may mắn, bởi vì oán khí của cô gái tận trời, không có ý thức, chỉ nghĩ muốn giết chết Tiêu Trần, mỗi lần xuất thủ là lôi đình vạn quân.

Chỉ biết phát mà không biết thu.

Xuất thủ toàn lực như vậy, không ai kiên trì được bao lâu.

Tiêu Trần thì như trộm gà nhiều hơn, lợi dụng đặc tính Bất Diệt Thần Diễm không tổn thương đến chính mình, nhìn như xuất thủ toàn lực, nhưng mỗi lần đều giữ lại hai phần thực lực lực.

Cuối cùng Tiêu Trần dây dưa đến chết chiến hồn thượng tam cảnh không có ý thức.

Mặc dù là chiến hồn thượng tam cảnh không có ý thức, việc này cũng đủ cho Tiêu Trần làm màu cả đời.

Tiêu Trần nhảy xuống hố to, chuẩn bị lấy đi Bất Diệt Thần Diễm, bây giờ chiến hồn sắp tan thành mây khói, Bất Diệt Thần Diễm đang vô chủ, là thời gian hàng phục tốt nhất.

Tiêu Trần tới gần thân thể hơi mờ của cô gái, một đóa bạch sắc hỏa diễm đang không ngừng nhảy múa tại vị trí trái tim của cô gái.

Nhìn thấy một màn này, Tiêu Trần có chút mơ màng, dùng ánh mắt của Tiêu Trần đã nhìn ra đây là chuyện gì xảy ra.

Vốn dĩ cô gái này cũng không phải là người, hoặc là nói cô gái chỉ là tinh linh sinh ra đời theo ngọn lửa.

Dùng lời đơn giản nhất mà nói, chính là, Bất Diệt Thần Diễm này là mẹ của cô bé này.

Chỉ cần Bất Diệt Thần Diễm không chết, cô bé này sẽ vĩnh viễn không biến mất.

Tiêu Trần đã từng thấy qua thủy tinh linh được xưng là Lạc Thần, chính là sinh ra từ một giọt nước mắt tương tư.

"Đệch mợ, đúng là ghê gớm!"

Tiêu Trần quay người bỏ chạy, loại tinh linh này là cực khó chơi nhất.

Chỉ cần bản thể không diệt, sẽ vĩnh viễn không chết được, chỉ là trạng thái của hỏa tinh linh này có chút kỳ quái, vì sao chỉ có một nửa thần hồn.

"Anh là ai?"

Một âm thanh mềm mỏng vang lên, Tiêu Trần dừng bước lại, quay đầu nhìn lại.

Cô gái đã tỉnh lại, nhưng oán khí ngập trời đã không thấy đâu, lúc này cô gái giống như một em gái nhà hàng xóm, dịu dàng yếu ớt.

"Ài, khà khà, hôm nay thời tiết thật đẹp nhỉ, mỹ nữ!"

Tiêu Trần hỏi một đằng trả lời một nẻo, qua loa đáp.

Cô gái che miệng cười duyên "Trời cũng sắp nứt ra rồi, thời tiết đẹp ở đâu?"

"Ah, vậy sao? Tôi đây chỉ đi ngang qua, tôi tới đánh đấm giả bộ cho có khí thế đấy, bye bye ngài đây nha." Tiêu Trần nói xong muốn chuồn đi.

Lúc này âm thanh của cô gái lại vang lên lần nữa, "Anh có thể giúp tôi một chuyện không?"

"Không, tôi phải về nhà làm bài tập." Tiêu Trần ngôn từ nghĩa chính từ chối cô gái.

Cô gái có chút bi thương cúi đầu, một sư tử hỏa diễm to cỡ lòng bàn tay nhảy vào trong hố to.

Sư tử đi vào bên cạnh cô gái, không ngừng vây lấy tay cô gái, giống như là đang an ủi cô ta.

Mí mắt Tiêu Trần nhảy lên, dáng vẻ đáng thương này thật sự có chút làm người ta đau lòng.

Tiêu Trần quay người đi tới bên cạnh cô gái, không khỏi cảm thán mình thật sự là tâm địa cực kỳ thiện lương.

Thật ra chủ yếu vẫn là cô bé này lớn lên thật sự đáng yêu, nếu đổi lại là thằng đàn ông, Tiêu Trần đã sớm chạy không còn bóng dáng.

Cô gái trông Tiêu Trần trở về, vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh.

"Đừng cười với lấy tôi, nói chuyện gì?" Tiêu Trần tức giận mà hỏi.

Cô gái vui vẻ gật đầu nói: "Sau khi tôi biến mất, ngài có thể đưa ngọn lửa này đến trên một cây đại thụ bên kia rừng rậm không?"

Cô gái nói xong, thò tay móc ra Bất Diệt Thần Diễm trên ngực mình.

Nhìn qua hỏa diễm nhảy múa trong tay cô gái, lông mày Tiêu Trần nhăn lại thật sâu.

"Tại sao cô phải một lòng muốn chết?" Tiêu Trần có chút khó hiểu mà hỏi.

Cô gái cúi đầu nhẹ nhàng sờ lên đầu tiểu sư tử, tiểu sư tử vui vẻ cụng đầu vào lòng bàn tay cô gái.

"Tôi tên Chúc Dung, bọn họ cũng gọi tôi là Hỏa Thần."

Cô gái bắt đầu kể đến chuyện xưa của mình.

Đã từng có một tinh linh sinh ra đời trong ngọn lửa, tên của cô ta gọi là Chúc Dung, cô ta là người được hỏa yêu thích.

"Chúc" là vĩnh viễn, ý tứ kế tục, "Dung" là biểu tượng ánh sáng, Chúc Dung hợp lại chính là ý tứ dùng hỏa đến chiếu rọi trời đất.

Cô ta đã được thế nhân cúng bái, kính ngưỡng.

Cô ta dạy thế nhân dùng lửa, chiếu sáng, sưởi ấm, nấu cơm, nấu đồ ăn, xua đuổi dã thú.

Về sau có một kẻ gọi là Ma Thần Xi Vưu làm loạn thiên hạ, vì con dân của mình, Chúc Dung kiên quyết bước lên con đường đối kháng Ma Thần.

Chúc Dung dẫn thần hỏa tới trên chiến trường, là thắng lợi chính nghĩa, bỏ ra tất cả của mình.

Về sau Chúc Dung dẫn dắt người dân Hành Sơn, đi tới hướng phồn vinh hưng thịnh, mọi người tôn xưng người thiếu nữ này là Xích Đế.

Về sau có một kẻ gọi Tà Thần Cộng Công, tranh giành đế vị với người ta, làm loạn đại địa.

 

0.15695 sec| 2405.727 kb