Một bóng dáng hư ảo xuất hiện phía sau thánh nữ, bóng dáng hư ảo có đôi cánh trắng tinh, khuôn mặt hoàn mỹ và tỏa ra sức mạnh Quang Minh khổng lồ.

Một thiên thần thực sự đã đến trái đất.

Nhìn hình ảnh này, người thanh niên đầy vẻ chế giễu.

"Đó là cái gọi là sức mạnh của niềm tin ở phương Tây à? Thật thú vị, thú vị ghê."

Trước sự chế giễu của người thanh niên, thánh nữ không hề tức giận.

Thánh nữ chậm rãi bay lên không trung, đôi cánh hư ảo chậm rãi vỗ.

"Thẩm phán."

Thánh nữ nhẹ nhàng thì thầm, một thanh kiếm vô cùng khổng lồ, với khí tức thần thánh, chém về phía Quỷ Kiến Sầu đang chảy nước miếng.

"Chúng con sẽ trở thành những người chăn cừu, vì ngài, lạy chúa, vì ngài, thừa hưởng truyền thừa từ tay ngài, chân chúng con sẽ nhanh chóng thi hành ý chỉ của ngài, dùng linh hồn của bọn chúng, hãy để cho dòng sông chảy về phía ngài không ngừng sinh sôi. Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Linh."

Ngay lúc này, ba người áo trắng kia cũng cầu nguyện, giọng nói hùng hồn càng khiến kỳ tích lúc này càng thêm tráng lệ.

Ánh sáng mờ dần, thánh nữ đầy tự tin đột nhiên đứng sững tại chỗ.

Quỷ Kiến Sầu chảy nước dãi, đôi mắt sáng rực như dã thú, chăm chú nhìn thánh nữ.

"Chị ơi, chị ơi, ôm một cái nhé."

Thánh nữ không thể tin vào mắt mình, vũ khí toàn năng của cô giờ phút này chẳng có tác dụng gì.

"Chị ơi, chị ơi, ôm một cái nha."

Quỷ Kiến Sầu chảy nước miếng, vứt bỏ cô gái mềm oặt trong tay của mình và lao về phía thánh nữ.

"Tiểu Hỏa, anh sẽ bắt chị này về để sinh em bé cho em! Đừng quá dùng sức nha."

Giọng của người thanh niên giống như tiếng thì thầm của một con ác quỷ.

Nghe những lời của người thanh niên, Quỷ Kiến Sầu gật đầu như chày giã cối.

"Chị ơi, chị ơi, sinh em bé."

Với sức chạy của Quỷ Kiến Sầu, trời rung đất lở.

"Thánh nữ đại nhân, đi mau."

Ba người áo trắng không chút do dự đứng trước mặt thánh nữ của mình, dưới chân bọn họ xuất hiện một trận đồ bí ẩn.

"Dùng Thánh Cha, Thánh Con..."

Tiếng ngâm xướng của cả ba vừa mới bắt đầu thì đột ngột im bặt.

Sau đó đầu của ba người từ từ tuột khỏi cổ, máu tươi phun đầy trời.

Thanh niên đứng ở cửa quấn quấn ngón tay, một sợi tơ trong suốt đang cuộn trên đầu ngón tay của hắn ta.

“Ồn ào quá.” Thanh niên bất mãn lẩm bẩm.

Trước cái chết đột ngột của người đồng hành, toàn thân của thánh nữ lạnh buốt.

Nhìn hai cô gái xương cốt toàn thân gãy vụn trên mặt đất, nỗi sợ hãi lập tức bò lên trong lòng cô.

Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là chờ chết.

Thánh nữ nhìn Quỷ Kiến Sầu đang vọt tới chỗ mình, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Cô quay đầu nhìn Tiêu Trần và Kim Hương Ngọc ở bàn bên cạnh, trong mắt mang theo sự khẩn cầu.

Sắc mặt Kim Hương Ngọc ảm đạm, hiện tại cô cũng không có khả năng bảo vệ chính mình, nào có thời gian giúp đỡ người khác.

Có lẽ người tiếp theo gặp nạn chính là Kim Hương Ngọc.

Đối với Tiêu Trần, sự chú ý của hắn hoàn toàn không ở trong gian phòng này.

Tiêu Trần đang nghiên cứu cái xác sống của Kim Hương Ngọc, dù sao thì thứ này thật sự rất hiếm, hơn nữa, đây là lần đầu tiên Tiêu Trần được tiếp xúc gần với nó như vậy.

Tiêu Trần thỉnh thoảng giật nhẹ tai Kim Hương Ngọc, ngửi mùi cơ thể cô, rồi nhéo nhéo làn da mịn màng, giống như một kẻ đầu óc đen tối không an phận.

Không nhận được bất kỳ đáp lại nào, thánh nữ nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, một luồng ánh sáng chói lọi tràn ra từ cơ thể cô.

Để không bị làm nhục, tự sát chính là phương án cuối cùng.

Ngay khi Quỷ Kiến Sầu sắp nhào đến ôm chầm lấy thánh nữ ở bên bếp lò.

Một thân hình mũm mĩm đột nhiên vọt tới cạnh đống lửa.

"Meo meo~"

Một tiếng mèo kêu trầm thấp vang lên, một con mèo màu vỏ quýt mập mạp không biết từ đâu chui ra.

Có lẽ bị hấp dẫn bởi mùi máu, con mèo màu vỏ quýt tò mò nhìn cái xác trên mặt đất.

Đúng lúc này, cơ thể như một chiếc xe tăng của Quỷ Kiến Sầu sắp chạm vào bếp lò.

Với sức mạnh của ma Quỷ Kiến Sầu, con mèo béo màu vỏ quýt này có thể trực tiếp bị đập bẹp dí thành chả thịt.

"Bé Bự, mau chạy đi."

Kim Hương Ngọc sợ hãi kêu lên, thanh âm đều trở nên có chút khàn khàn.

Con mèo béo màu vỏ quýt nhìn lại Kim Hương Ngọc với khuôn mặt ngây thơ và ngọt ngào kêu lên một tiếng dường như không hiểu ý chủ nhân.

Một cổ sát khí dâng trào từ trong cơ thể Kim Hương Ngọc, dồn thẳng vào Quỷ Kiến Sầu.

Nhưng Quỷ Kiến Sầu ở quá gần bếp lò, đã quá muộn để ngăn gã ta lại.

Kim Hương Ngọc che mắt không dám nhìn nữa, Bé Bự đã ở bên cạnh cô suốt bao nhiêu năm qua, có lẽ hôm nay sẽ trở thành bánh thịt.

Trong mắt Kim Hương Ngọc đầy tức giận và tuyệt vọng.

Nhìn thấy cơ thể đáng sợ của Quỷ Kiến Sầu sắp va vào bếp.

Một tiếng xé gió chói tai đột nhiên cắt ngang không trung.

 

0.06167 sec| 2416.32 kb