Thân thể cao lớn mang theo sóng xung kích mạnh mẽ, nhấc lên từng đợt người ngã ngựa đổ.
Một cỗ áp lực giống như núi lập tức cuốn tới tất cả mọi người ở đó, mồ hôi lạnh lập tức nổ tung trên thân mọi người.
Nhìn Chiến Thần không đầu khổng lồ như là ngọn núi nhỏ, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ nuốt nước miếng.
Tiêu Trần nhìn Hình Thiên đi tới, vẫy vẫy tay, hắn cười nói: "Chào anh trai cơ bắp."
Hình Thiên cũng học theo bộ dáng của Tiêu Trần, anh ta vẫy tay và lớn tiếng nói: "Chào anh bạn nhỏ."
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, cách chào này rất phổ biến, nhưng người chào lại là Hình Thiên, vậy thì quá thú vị.
Tiêu Trần đã nói rõ danh phận của Từ Kiến Quân và những người khác, nhưng Hình Thiên không có ý định làm mọi người xấu hổ. Điều này đã làm cho mọi người có thể buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
"Anh bạn nhỏ, Phi Liêm có một bảo vật tên là Phong Thần châu, cậu có thể đi tìm nó."
Tiêu Trần gật đầu rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
...
Gió, gió rất lớn.
Tiêu Trần đáp xuống một tảng đá lớn, quần áo của hắn bị cuồng phong xới tung.
Đập vào mắt Tiêu Trần là một mảnh hoang vắng, mênh mông đầy cát vàng.
Sa mạc, sa mạc vô tận.
Gió thổi cát vàng bay lên, cuộn cát vàng xoáy lên cao, như khói bốc lên từ mặt đất bằng phẳng, bay vù vù trên sa mạc.
Đây là thế giới của cát, một nơi mà con người không có chỗ dừng chân.
Tiểu động thiên này thực sự là một sa mạc vô tận.
Tiêu Trần nhìn về phía xa xa xuyên qua một mảng cát vàng mênh mông giữa đất trời.
Ánh mặt trời hoàng hôn tròn trịa trải dài ở chân trời của sa mạc, càng làm tôn lên sự âm u của mặt đất, lộ ra một lớp màu đỏ thẫm, những con sóng sa mạc ngưng đọng lại nâng đỡ hoàng hôn như mặt biển im lìm đang còn chìm trong ngủ say.
Tiêu Trần nhảy ra khỏi tảng đá và đi về phía trung tâm của sa mạc.
Dấu chân in trên cát mịn, nhưng chẳng mấy chốc đã bị những cơn gió dữ dội làm lu mờ.
Không ai có thể để lại dấu vết ở nơi này.
Tiêu Trần không có mục đích rõ ràng, bởi vì hắn muốn tìm được kho báu ở tiểu động thiên, tất nhiên cần phải có may mắn, ít nhất Tiêu Trần cũng nghĩ như vậy.
Hơn nữa Tiêu Trần cũng nghĩ rằng vận may của hắn luôn rất tốt.
Gió đã che đi mọi dấu vết, Tiêu Trần bước đi trong sa mạc mênh mông vô tận như một con sói cô độc.
Bất kể ai bước đi vô định như thế này trên sa mạc, đều sẽ có cảm giác chán nản.
Tiêu Trần không đi chậm, nhưng cũng không quá nhanh, hắn giống như một lữ khách, nhìn ngắm phong cảnh dọc đường.
Trời dần dần tối, gió cũng dần dần ngừng lại.
Mặt trời đỏ rực sắp buông xuống bên kia chân trời, tỏa ra những ánh tà dương cuối cùng.
Một làn khói cuộn tròn bay lên từ phía xa, bay thẳng lên bầu trời.
Tiêu Trần nhìn một ngôi nhà nhỏ đằng xa và mỉm cười, có người ở đây, xem ra vận may của hắn luôn rất tốt.
Tiêu Trần thong thả đi về phía ngôi nhà đang bốc khói.
Dọc đường đi, cát vàng nhạt dần, thay vào đó là một chút màu xanh của hoa cỏ sa mạc.
"Be be~"
Một vài tiếng dê vang lên thu hút sự chú ý của Tiêu Trần.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, năm sáu con dê bẩn thỉu đang nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt đục ngầu đang mở to.
Tiêu Trần cười lắc đầu, những sinh linh nhỏ bé này khiến cho sa mạc cát vàng vạn dặm này càng thêm hoang vắng.
Tiêu Trần đến ngôi nhà nhỏ ở đây.
Một ngôi nhà hai tầng làm bằng đất vàng, mang theo một chút loang lỗ.
Đất vàng loang lỗ lộ ra ở khắp nơi, một số mảnh gỗ mục nát dường như đang tố cáo dòng chảy của thời gian.
Một chiếc đèn lồng cũ được cắm trên tường, phát ra ánh sáng mờ ảo, dường như đang chỉ dẫn mọi người đến đây.
Cánh cửa gỗ sẫm màu khép hờ, ánh sáng le lói hắt ra qua khe cửa.
"Két…!"
Một âm thanh chói tai truyền đến, một ngọn đèn dầu, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
Ngọn đèn dầu nghi ngút khói đen, hắt lên người đẹp khiến cô có vài phần hư ảo.
Nhìn người phụ nữ, Tiêu Trần sững sờ một chút: "Xác sống?"
Xác sống là một thứ rất kỳ diệu, ở đâu đó giữa sự sống và cái chết.
Phần lớn xác sống là những người có chấp niệm mạnh mẽ, nhưng loại vật này rất khó hình thành. Nó cần thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.
Không ngờ trong tiểu động thiên này lại thấy một cái xác sống, thật là thú vị.
Tiêu Trần không vạch trần thân phận của người phụ nữ, vì xác sống thường không biết trạng thái của họ. Nếu hấp tấp nói rõ vạch trần, có thể khiến cô trực tiếp tan thành mây khói.
Tiêu Trần mỉm cười, vận đào hoa của hắn luôn tốt. Hắn có thể gặp một người đẹp như vậy ở một nơi khỉ ho cò gáy này, dù là xác sống cũng chẳng sao.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, cô mặc một chiếc áo cói vải lanh, da hơi ngăm đen, ngoại hình như thế càng tôn lên nét hoang dã chỉ có ở sa mạc của cô.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo