Người phụ nữ liếc mắt đánh giá Tiêu Trần, sau đó đảo mắt.
“Xì, hôm nay gió thổi cái quái gì vậy, rước cả đầu trâu mặt ngựa đến đây.” Người phụ nữ bất mãn lẩm bẩm rồi đẩy cửa gỗ ra.
Tiêu Trần cảm thấy có chút buồn cười, hắn đi theo người phụ nữ vào nhà.
Căn phòng rất tối, tuy khá nhỏ nhưng lại có đến bốn cái bàn lớn, mỗi bên hai cái, càng làm cho nó trông chật chội hơn.
Ba trong số bốn bàn đã đầy.
Giữa phòng, trong cái bếp đơn sơ, một đống than đang cháy, tăng thêm chút ấm áp giữa đêm sa mạc lạnh giá.
Tiếng than nổ lách tách nghe có vẻ hơi chói tai trong căn nhà im lìm.
Nhìn thấy Tiêu Trần đến, một số người tò mò nhìn lên, một số người vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì.
"Tên tôi là Kim Hương Ngọc, cứ gọi tôi là Lão Kim."
Người phụ nữ tùy tiện nói, rồi dẫn Tiêu Trần đến chiếc bàn trống cuối cùng ngồi xuống.
"Cạch cạch."
Hai bình rượu cũ và một đĩa thịt khô được ném tới trước mặt Tiêu Trần.
“Có gì ăn nấy cậu đừng có mà kén chọn.” Kim Hương Ngọc cầm một bình rượu lên, uống một hơi, rượu trào ra làm ướt bộ ngực đồ sộ của cô.
Tiêu Trần cười lắc đầu: "Tôi không có tiền trả đâu."
Kim Hương Ngọc nhếch lên khóe miệng, tỉ mỉ đánh giá Tiêu Trần từ trên xuống dưới, cô nói: “Cậu rất đẹp trai, không có tiền thì trả bằng thể xác cũng được.”
Tiêu Trần nở nụ cười, người phụ nữ này rất thú vị, không có gì đáng ngạc nhiên khi ở tiểu động thiên có người, nhưng có chút kỳ lạ là ở một nơi quỷ quái như vậy lại có người, lại còn là xác sống.
“Ở cái nơi quỷ quái này, cho dù có tiền cũng không tiêu được, cô đòi tiền để làm gì?” Tiêu Trần tò mò hỏi.
Những lời của Tiêu Trần dường như ngay lập tức kích thích Kim Hương Ngọc.
Kim Hương Ngọc giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cô đột nhiên cúi người xuống trước mặt Tiêu Trần và nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt mang theo vài phần cuồng dã.
“Bà đây thích vàng bạc châu báu thật, ôm nó ngủ cũng chả sao, cậu quan tâm cái đếch gì!” Nước miếng của Kim Hương Ngọc phun lên mặt Tiêu Trần, Tiêu Trần cảm thấy hơi ngứa, vươn tay lau đi.
Động tác này, trong mắt người ngoài là phản ứng của một tiểu xử nam nhút nhát sau khi bị đùa giỡn.
“Yo, cậu còn ghét bỏ cơ đấy?” Hành động của Tiêu Trần rõ ràng khiến Kim Hương Ngọc không hài lòng.
Tiêu Trần mỉm cười, không để ý đến cô nữa.
Hắn quay đầu, hứng thú nhìn những người trong gian phòng.
Sau khi nhìn xung quanh, Tiêu Trần gần như cười không thành tiếng, bởi vì những người có mặt ở đây hiển nhiên không phải là cùng một loại.
Thậm chí có một vài người nước ngoài có sống mũi cao và đôi mắt xanh.
“Cái đồ không biết điều.” Tiêu Trần thầm mắng, những người này chẳng lẽ đều là người đến tiểu động thiên để tìm kho báu.
Về phần lý do tại sao bọn họ đều tập trung ở đây, thì đáng phải nghiền ngẫm một chút.
Ánh mắt không kiêng nể gì của Tiêu Trần đã thu hút sự bất mãn từ những người này.
Đặc biệt là sáu người nước ngoài ngồi cùng bàn, một trong số họ là một gã đàn ông cường tráng vạm vỡ như gấu, vẻ mặt gã âm trầm, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Trần.
Những người ở hai bàn kia trông cũng thành thật hơn nhiều, trong đó có một nhóm gồm một già một trẻ cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ xé thịt khô ở trên bàn.
Tiêu Trần nhìn một già một trẻ kia, quả thực có chút tò mò, bởi vì người trẻ tuổi kia là một người đại khí vận.
Lơ đãng ngẩng đầu, Tiêu Trần thậm chí phát hiện Phong Lôi trong mắt thiếu niên.
“Thì ra là Kinh Thiên Phong Lôi Nhãn?” Tiêu Trần càng ngày càng tò mò.
Kinh Thiên Phong Lôi Nhãn rất hiếm, ngay cả trong Hạo Nhiên Đại Thế Giới, đôi mắt như vậy cũng nằm trong top hai mươi sự tồn tại hàng đầu.
Đương nhiên, nó nhất định không thể so sánh với Tu La Nhãn đứng ở top ba dị đồng, nhưng nó cũng được coi là trời xanh ưu ái.
Thân mang đại khí vận, cộng với Kinh Thiên Phong Lôi Nhãn, thiếu niên này nhất định được mệnh trời cao, sánh vai cùng mặt trời.
Tiêu Trần không khỏi thở dài, trái đất bây giờ có nhiều cơ duyên thật.
Còn người ngồi bàn cuối thì lại có chút thần thần bí bí.
Tổng cộng có bốn người, tất cả đều mặc áo choàng trắng và đeo mặt nạ, bọn họ có khí tức thánh khiết trên cơ thể, rất khác với những người tu hành ở Hoa Hạ.
Và một trong số đó, khí tức thánh khiết rất nồng đậm, thậm chí còn có dấu hiệu bộc phát ra khỏi cơ thể.
“Lại là một người đại vận khí.” Tiêu Trần hơi kinh ngạc, có lẽ là một cô gái, chiếc áo choàng trắng rộng rãi cũng không che giấu được dáng người nóng bỏng của cô.
Nhưng điều này không đại diện cho Nhân tộc, cảm nhận được khí tức thánh khiết, Tiêu Trần không khỏi nghĩ đến nhóm thần linh Thiên Sứ tộc phương Tây.
Tiêu Trần sờ sờ cằm, một thứ khiến cho hai vị đại vận khí không tiếc thân mình tự mình đi vào hiểm cảnh, hình như có vật gì đó ở tiểu động thiên này!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo