“Được rồi.”

Tiêu Trần vừa dứt lời, lòng bàn tay chiến sĩ nhỏ xuất hiện sự thay đổi khiến người khác kinh ngạc.

Một tấm bản đồ địa hình lập thể xuất hiện trong lòng bàn tay, cứ như ảnh chiếu mang đầy đủ tin tức.

Chiến sĩ nhỏ nhìn thứ xuất hiện trên lòng bàn tay mình, cậu ta lắp bắp nói: “Anh… Anh cao thủ, đây là vật gì thế?”

Tiêu Trần quan sát kỹ càng bức tranh trong lòng bàn tay, đó chính là bản đồ địa hình trong vòng trăm dặm xung quanh nơi này.

“Ồ, ai mà chẳng biết Chưởng Quan Sơn Hà.” Tiêu Trần vừa xem địa hình vừa trả lời.

Chiến sĩ nhỏ nghe xong, nước mắt chảy đầy mặt: “Cái gì gọi là người nào cũng biết.”

Quả thật loại công pháp Chưởng Quan Sơn Hà này không thể coi quá mức cao thâm, bình thường tu sĩ tiến vào thượng tam cảnh trở lên đều biết.

Công pháp này chủ yếu dùng để dò xét địa hình, hoặc chú ý tới một số người.

Dùng để quan sát địa hình còn may, nếu dùng với mục đích nhìn lén một số người, rất dễ dàng bị đối phương phát hiện, hơn nữa nếu tu vi của đối phương cao hơn mình thì chiêu này không có tác dụng gì.

Người tu hành rình trộm là điều đại kỵ, nếu bị phát hiện, đó chính là sống sờ sờ bị đánh chết.

Chính vì Tiêu Trần từng dùng chiêu này để nhìn lén Tổ Long, nên bị cô ta đuổi theo hết mấy châu lớn.

Suýt nữa khiến Tiêu Trần mệt chết, nhưng phải công nhận rằng, quả thực dáng người của con mụ Tổ Long kia đỉnh khỏi chê.

Chưởng Quan Sơn Hà nhất định phải sử dụng máu làm vật dẫn, Tiêu Trần là một bộ xương không có máu nên chỉ đành mượn dùng của người khác.

Hắn gật đầu nhìn khắp địa hình với vẻ hài lòng: “Đúng là Thiên Địa Lộ.”

Tuy nhiên Thiên Địa Lộ vừa mới khôi phục, có lẽ muốn đạt tới tiêu chuẩn của Tiêu Trần còn cần không ít thời gian nữa.

Nhưng Tiêu Trần có thể tìm được chỗ này cũng khá vừa ý, ít ra bớt được rất nhiều công sức.

Đúng lúc này, trong lòng hắn dâng lên một linh cảm chẳng lành.

Tiêu Trần bỗng quay đầu lại, nhìn lên trên cao.

Nhưng trên bầu trời cao trống rỗng không hề có thứ gì.

Từ Kiến Quân nhìn động tác của Tiêu Trần, sắc mặt anh ta thay đổi và nói: “Cao thủ, hay là chúng ta chạy trốn thôi!”

Tiêu Trần nhíu mày lại hỏi: “Sao vậy?”

Từ Kiến Quân nói sơ qua về chuyện sắp có đầu đạn hạt nhân rơi xuống nơi này.

Mọi người nghe vậy lập tức rùng mình, mẹ nó đây là tiết tấu muốn cả lũ chết sạch ấy à!

Tiêu Trần tức giận đến mức trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.

Nếu là Thiên Địa Lô hoàn toàn thành hình tất nhiên không sợ đạn hạt nhân gì đó.

Nhưng Thiên Địa Lô này mới khôi phục, cũng như một ngọn lửa nhỏ, mà đạn hạt nhân kia chính là một vũng nước tiểu, vừa xoay người đã có thể bị dập tắt rồi.

‘Bộp! Bộp! ’

Tiêu Trần đấm hai phát vào vành mắt của Từ Kiến Quân, viền mắt anh ta bỗng chốc bầm tím.

“Bị điên à? Khi không lại chơi nổ tung san thành bình địa.” Tiêu Trần gắt gỏng chửi một câu.

Từ Kiến Quân che vành mắt lại, ngượng ngùng cười nói: “Vẫn là cảm giác quen thuộc.”

‘Vù, Vù! ’

Mấy tiếng không gian bị xé rách vang lên, hoá ra là sau khi những người giành báu vật kia nghe Từ Kiến Quân nói vậy, cũng mặc kệ Minh Trùng trên đầu, chạy thoát thân trước đã.

Tiêu Trần trợn trắng mắt, búng tay một cái, chợt đầu của mấy người bỏ chạy đó nổ tung.

“Đồ không lễ phép, tao cho mấy đứa mày đi rồi hả?”

Mọi người cảm thấy tuyệt vọng trước cảnh này, trên đầu có đạn hạt nhân, trước mắt có đại ma vương, ngày tháng này xem như đã sắp kết thúc.

Một vị cha sứ vẽ hình thánh giá trước ngực, căng da đầu nói với Tiêu Trần: “Anh bạn thân yêu…”

‘Bốp! ’

Đầu của cha xứ bất thình lình nổ tung, Tiêu Trần nói với thái độ bực dọc: “Thằng gay, ai là thân yêu của mày hả?”

Tất cả mọi người im như thóc, không ai dám lên tiếng.

Lúc này, một đốm nhỏ giống như sao băng vụt qua chân trời, rơi thẳng xuống đây.

Tất cả mọi người nhìn đốm nhỏ đó đều tỏ ra tuyệt vọng, dựa theo uy lực của đạn hạt nhân, giờ đây họ muốn chạy cũng không thoát nổi.

Tiêu Trần dang hai tay ra, chăm chú quan sát đốm đen từ trên bầu trời đang xông thẳng tới chỗ này.

Dáng vẻ ấy như thể muốn ôm lấy trời đất.

Trời đất chìm vào trong một sự yên tĩnh kỳ diệu, có vẻ như cả mảnh đất này đã không còn, chỉ sót lại một mình Tiêu Trần.

Thân xác được biến hóa ra từ ngọn lửa màu đen đốt cháy trên người Tiêu Trần hoá thành từng mảnh vỡ tan biến trong không trung.

Một bộ xương trắng tinh như ngọc xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người.

“Bạch… Bạch cốt tinh?” Chiến sĩ nhỏ kia cà lăm.

Từ Kiến Quân nhờ hai người dìu đỡ đứng lên, nghe thấy lời nói của chiến sĩ nhỏ, vỗ một nhát lên đầu cậu ta.

“Biết nói chuyện hay không, đây gọi là bạch cốt tinh à? Đây gọi… Đây gọi là… Ơ…” Từ Kiến Quân nói một lúc lâu cũng không gọi ra được một cái tên.

“Gọi em gái anh.”

Tiêu Trần bực dọc trả lời một câu, tiếp theo tử khí trên người điên cuồng tuôn trào ra ngoài như cơn lũ.

 

0.06753 sec| 2409.516 kb