Trong thoáng chốc, một luồng gió mạnh mãnh liệt màu đen cuốn sạch cả sân.

Ngoài đám người Từ Kiến Quân ra, tất cả mọi người còn lại đều bị cuốn lên giữa không trung.

Cùng lúc này, rất nhiều đồi núi nhỏ và tảng đá to trên mặt đất bị cuốn trôi theo cơn lốc dữ dội, tràn lên trên cao.

“Đã đến lúc bày ra kỹ thuật thật sự.”

“Tịch Diệt Thiên Chinh.”

Giọng nói của Tiêu Trần vang dội khắp trời đất.

Những tảng đá to nhiều không kể xiết trên mặt đất bị cuồng phong cuốn lên, ghép thành một khay đá khổng lồ giữa không trung.

Khay đá được nâng đỡ bởi gió lớn, bay lên trên cao.

Những người bị gió lốc cuốn theo trực tiếp bị khảm vào trong khay đá, làm thành bánh nhân thịt người, trông dáng vẻ đó e rằng đã chết thẳng cẳng.

Đốm đen trên bầu trời càng lúc càng gần, mà khay đá ấy cũng ngày càng lớn.

Khay đá trực tiếp che lại bầu trời trên đỉnh đầu, thoáng chốc trời đất trở nên tối tăm.

Lúc này, đột nhiên tử khí trên người Tiêu Trần phai nhạt đi rất nhiều, cuồng phong cũng chợt trở nên im ắng.

Tiêu Trần gõ nhẹ chiếc đầu xương sọ của mình: “Bà nội nó, quả nhiên dựa vào thực lực hiện giờ không thể sử dụng nổi chiêu này sao?”

Đám người Từ Kiến Quân nghe xong, phun ra một ngụm máu.

“Dám hỏi lão nhân gia anh, trong giây phút sống chết này, đến đây để làm thí nghiệm à?”

Mất đi sự chống đỡ của tử khí, khay tròn trên bầu trời giống như ngôi sao băng đập xuống đỉnh đầu của nhóm người Tiêu Trần.

Các chiến sĩ nhìn bóng mờ khổng lồ trên bầu trời, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng, đây xem như chết trong tay người bên mình sao?

“Ôi, muốn dùng chiêu này vẫn phải tiến vào thượng tam cảnh mới được, bằng không chịu không nổi!”

Tiêu Trần lắc đầu hơi tiếc nuối thở dài.

“Anh cao thủ, anh cao thủ, trên đầu, trên đầu.”

Mấy chiến sĩ cũng sắp bật khóc, không bị đám người giành báu vật đó giết chết, bây giờ thấy sắp bị Tiêu Trần đập chết.

Một chiến sĩ ấp úng hỏi: “Lão… Lão đại, bị người bên mình đập chết, có được ban danh hiệu liệt sĩ không?”

“Tôi… Tôi thấy hơi khó.” Từ Kiến Quân trả lời với vẻ mặt khóc than.

Tiêu Trần trong bộ xương còn đang ở đó thở ngắn than dài chứ!

Khay tròn trên bầu trời sắp sửa đè xuống đỉnh đầu rồi.

Mấy chiến sĩ cũng mặc kệ mặt đất nóng bỏng, vội vã nằm sấp xuống, chỉ mong sao có thể trễ thêm không phẩy một giây bị đập thành bánh nhân thịt.

Từ Kiến Quân miễn cưỡng nở nụ cười ôm lấy Bạch Chỉ, sắc mặt của cô ta người đã tỉnh lại hơi đỏ, nhưng cũng không hề từ chối.

“Bộp!”

Khay tròn khổng lồ đó rơi thẳng lên chiếc đầu lâu sáng bóng của Tiêu Trần.

Điều khiến người khác trợn mắt há mồm kinh ngạc là khay tròn to như vậy đập lên đầu của Tiêu Trần, chỉ làm hắn lún bàn chân xuống mấy phân.

Khay tròn khổng lồ trên đỉnh đầu lại bị đỉnh đầu của Tiêu Trần ngăn dừng lại.

Đầu sắt không bằng Tiêu Đại Đầu, lời nói có lý.

Tiêu Trần há to miệng xương sọ, trong miệng phát ra từng tiếng cười châm biếm: “Tố chất tâm lý này của mấy người không ổn!”

Giờ phút này, bỗng nhiên khay tròn to đội trên đầu bự của Tiêu Trần lệch xuống.

Bóng mờ khổng lồ đó bao trùm lấy mọi người, khiến trong lòng toàn bộ người hoảng sợ.

“Anh cao thủ, anh cao thủ, sắp đè xuống đây rồi.” Nước mắt của một chiến sĩ cũng đã sắp tuôn trào ra.

Tiêu Trần giơ tay đỡ lấy khay tròn, đầu gối hơi uốn cong.

“Xem chiêu của ta đây, bá vương chống đỉnh lớn.”

Tiêu Trần bất ngờ dồn sức, khay tròn lập tức bị nâng lên, sức mạnh to lớn trực tiếp hất bay chiếc khay trên đỉnh đầu.

Lúc này, đốm đen kia rơi thẳng xuống khay tròn.

‘Ầm! ’

Một tiếng nổ long trời lở đất truyền đến, ngay sau đó xung kích cực kỳ lớn bị cuốn lên cao.

Một đám mây nấm đang dâng trào trên Hỏa Diệm Sơn.

Khay tròn khổng lồ bị va chạm đến nỗi vỡ vụn tan nát, đá vụn không ngừng rơi xuống từ trên không trung.

Đám đông trước đó bị cơn cuồng phong của Tiêu Trần cuốn vào khay tròn làm thành bánh nhân thịt người, hiện nay từng người bị nổ tan tành, rơi tới tấp xuống mặt đất.

Tình cờ nửa phần đầu của một ông cụ rơi xuống bên cạnh Từ Kiến Quân, chính là đầu của Lữ Lương.

“Tao nhổ vào, con chó già, tiếp tục vênh váo đi.”

Từ Kiến Quân nhìn nửa phần đầu đó, phun một ngụm máu loãng lên trên đó.

Tiêu Trần nhẹ nhàng phất tay, một cơn gió lốc màu đen hình thành ở phía trên mọi người, cuốn lấy những đá vụn đang rơi xuống về phía xa.

Tiêu Trần vỗ tay, lắc đầu nói với vẻ hơi đáng tiếc: “Tịch Diệt vẫn không thể sử dụng được, bằng không trực tiếp biến nơi này thành vùng đất chết, sau này không ai có thể vào đây nữa.”

Tiêu Trần đi tới nơi toát ra ánh hào quang lúc trước, ở đó có một hố to với đường kính tầm cỡ ba mét.

Dưới hố là dung nham nóng hừng hực, dung nham đang không ngừng cuồn cuộn, khiến người khác xem xong cảm thấy da đầu ngứa ran.

Tiêu Trần lấy một chiếc hộp bằng ngọc từ trong miệng ra, nói với Từ Kiến Quân: “Tôi đã cứu mạng nhỏ của mấy người rồi, các anh cũng đã có được báu vật, phải chăng nên báo đáp tôi một ít chứ nhỉ?”

 

0.05638 sec| 2412.891 kb