Rồng đen há to miệng đầy máu tanh lao thẳng về phía này, trong nháy mắt bóng dáng của ba người biến mất trong miệng rồng đen.
Một bóng dáng cà lơ phất phơ ngồi trên chiếc đuôi hơi cuộn lên của rồng đen.
Tiêu Trần vuốt cằm, nhớ lại lời nói của kiếm tu ngốc nghếch kia vừa nói lúc nãy.
Nghe ý trong lời nói của anh ta, dường như cũng không phải người của mảnh trời đất này, chẳng lẽ đến từ Nơi Không Thể Biết trong miệng Ngưu Thông Thiên ư?
Khả năng này rất lớn, đối với trái đất hiện nay, thực lực của mấy tên này quá mức lớn mạnh.
Tiêu Trần suy đoán, ngẩng đầu liếc nhìn phía trên, giờ phút này rồng đen đã nuốt mất ba hư ảnh đó.
Tiêu Trần vỗ trán, chỉ đành nói: “Ơ… Có vẻ như đã bỏ lỡ mất tình báo vô cùng quan trọng gì đó.”
“Kệ nó chứ, ha ha ha…”
Tiếng cười như kẻ tâm thần của Tiêu Trần văng vẳng giữa trời đất, bóng dáng của rồng đen từ từ biến mất.
Trên bầu trời, Tiêu Trần đang nằm trên đám mây được tạo thành bởi khí đen, thong thả bay về phía Hoả Diệm Sơn.
“Ù ù!”
Một máy bay cỡ lớn lướt ngang qua bên cạnh Tiêu Trần, phản lực dữ dội trực tiếp hất bay hắn.
Tiêu Trần nổi giận chửi mắng: “Cháu trai, chạy nhanh như vậy vội đi đầu thai à?”
Hoả Diệm Sơn.
Lúc này đã muôn hình vạn trạng, các thế lực rục rịch ngóc đầu dậy.
Bởi vì một luồng hào quang rực rỡ toát ra từ giữa vị trí trung tâm của Hoả Diệm Sơn, nhuộm khắp một góc trời cực kỳ chói mắt lạ thường.
Từ Kiến Quân dẫn theo Bạch Chỉ lặng lẽ tìm đến nơi ở của nhà họ Lữ.
Từ Kiến Quân nhìn thấy hào quang rực rỡ khoa trương kia, sắc mặt càng khó coi hơn: “Không lẽ đúng là Cửu Châu Đỉnh thần khí trấn quốc trong truyền thuyết?”
Với tình huống như hiện nay, Mạng Nhện bọn họ hoàn toàn không có năng lực bảo vệ báu vật này.
Nếu báu vật quan trọng của quốc gia lọt vào tay người khác, điều này thật sự là tội lỗi ngập trời.
Một ông cụ trong nhà họ Lữ đang nghịch phi kiếm trong tay, yêu thích không buông.
Lúc này, bóng dáng Từ Kiến Quân xuất hiện trước mặt ông ta.
“Ông cụ Lữ.” Từ Kiến Quân lễ phép gọi một tiếng.
Sở dĩ lựa chọn nhà họ Lữ là vì lão tổ nhà họ đảm nhiệm chức vụ ở Mạng Nhện, được xem như một nửa người của mình.
Từ Kiến Quân mong có thể thuyết phục nhà họ Lữ bắt tay với nhau đối phó với những người đến từ bên ngoài.
Đối với sự xuất hiện của Từ Kiến Quân, ông cụ cũng không thèm nhấc mi, chỉ nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng trong lỗ mũi, xem như chào hỏi.
Từ Kiến Quân cố nén cơn giận trong lòng rồi nói: “Ông Lữ, tình hình hiện giờ không được lạc quan, ông xem có phải chúng ta nên hợp sức giải quyết xong đám người đến từ bên ngoài kia trước rồi hãy bàn những chuyện khác hay không?”
Ông cụ cười chế giễu một tiếng: “Nhà họ Lữ tôi nhất định phải có được món bảo vật này, cũng không có hứng thú hợp tác với Mạng Nhện của mấy người, mọi người tự dựa vào bản lĩnh của chính mình đi.”
Từ Kiến Quân hơi nheo mắt lại, lửa giận trong lòng không ngừng tuôn trào: “Lữ Lương, ông không niệm chút tình hương khói này sao, dù sao lão tổ nhà họ Lữ ông vẫn còn giữ chức vụ trong Mạng Nhện đấy.”
Ông cụ nhìn Từ Kiến Quân đã không nén nổi tức giận, bật cười ha ha, chợt một tia sáng bất ngờ bay ra khỏi bàn tay.
Từ Kiến Quân vẫn chưa kịp phản ứng lại, bờ vai đã bị đâm xuyên, xuất hiện một cái lỗ trong suốt.
Máu tươi bắn văng tung toé.
Từ Kiến Quân tỏ ra không dám tin, từ khi linh khí trời đất được khôi phục, anh ta đã đạt tới Phá Thiên Cảnh.
Ông già trước mặt cùng lắm ngang bằng với cảnh giới của anh ta, làm sao có thể im hơi lặng tiếng làm mình bị thương kia chứ.
Trên mặt ông cụ toát lên sự phấn khích không nén nổi, ngắm nghía phi kiếm trong tay.
“Chiêu kiếm này không xuyên qua đầu của cậu, xem như tôi đã nương tay. Chừa lại một mạng cho cậu, cứ coi như nhà họ Lữ chúng tôi trả chút tình cảm đó cho Mạng Nhện mấy người vậy!”
Từ Kiến Quân lấy tay bịt lại bờ vai của mình, sắc mặt u ám rời khỏi nơi này.
Bạch Chỉ đứng chờ ở đằng xa trông thấy vết thương trên vai Từ Kiến Quân, quay đầu lau nước mắt.
Bạch Chỉ miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Sao thế? Lại tự mình vấp té à?”
Từ Kiến Quân nhoẻn miệng cười: “Bị kẻ vong ơn bội nghĩa cắn đấy.”
“Bây giờ phải làm sao đây?” Bạch Chỉ hỏi.
Từ Kiến Quân hằn học nói: “Liên hệ bên quân đội, không giải quyết được sự việc, trực tiếp san bằng nơi này.”
Lúc này, mặt đất bắt đầu rung chuyển, khắp nơi hình thành từng khe nứt khiến người ta kinh ngạc.
Trong vết nứt toát ra quầng sáng màu đỏ, dường như phía dưới lòng đất đang chôn vùi vô số dung nham.
Chỉ chốc lát, nhiệt độ xung quanh dâng cao, không khí trở nên hơi vặn vẹo.
Ở vị trí chính giữa của Hoả Diệm Sơn, một tia sáng bảy màu sặc sỡ bắn ra, ánh sáng đó hình thành một cột trụ xông thẳng tới chân trời.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo