Một đỉnh hình vuông nhỏ bé xuất hiện bên trong hào quang, một luồng chính khí hào hùng cuồn cuộn tuôn ra từ phía trên đỉnh nhỏ.

Xung quanh từng bóng người chạy về phía vị trí trung tâm của Hỏa Diệm Sơn với tốc độ cực nhanh.

Một tay Từ Kiến Quân ôm chầm lấy Bạch Chỉ, dốc hết sức ném cô ta ra phía xa.

“Đi liên hệ phía quân đội, nửa tiếng đồng hồ sau, nếu tôi chưa ra khỏi đó, bảo bọn họ trực tiếp san bằng nơi này.”

Từ Kiến Quân nói xong rút ra một cây dao nhỏ màu đen, xông thẳng về phía đám người áo đen che mặt.

Ở phía xa, trên mặt Bạch Chỉ đã ướt đẫm nước mắt.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Vẻ mặt Bạch Chỉ tuyệt vọng nhìn vị trí trung tâm của Hoả Diệm Sơn, nơi đó vẫn bốc lên ánh sáng, xinh đẹp lạ thường.

Nhưng người mà cô ta luôn nhớ nhung ấy lại vẫn chưa bước ra.

Cô ta đã cầm một lá bùa màu tím trên tay rất lâu, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay, cũng chưa làm ướt lá bùa với chất liệu đặc biệt này.

Bạch Chỉ nhìn đồng hồ, hàm răng cắn chặt môi, máu tươi đầm đìa lại không hay biết.

Lá bùa trong tay Bạch Chỉ bắt đầu bùng cháy dữ dội, lá bùa bốc cháy chậm rãi bay lên không trung.

Lá bùa trên không trung ầm ầm nổ tung, hình thành một vòng tròn lửa sáng ngời.

Một bóng dáng trong vòng lửa dần trở nên rõ nét.

Bóng người ấy chính là Kỳ Tri Ức.

Anh ta ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt nghiêm túc đối diện với Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ kể lại tình huống ở nơi này, cô ta siết nắm đấm thật chặt theo bản năng.

Từ sau khi Thanh Y Hầu rời khỏi Mạng Nhện, hầu hết việc lớn nhỏ ở đây đều do Kỳ Tri Ức xử lý.

Trong lòng anh ta rất không thoải mái với tin tức ngày hôm nay.

Sắc mặt Kỳ Tri Ức khó coi, ho vài tiếng rồi ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Vòng tròn lửa giữa không trung đã tan đi, đây đã là lá bùa cuối cùng của cô ta.

Mấy năm nay bị Từ Kiến Quân gạ gẫm, những lá bùa do tổ tiên để lại đã bị lừa lấy đi gần hết.

Nhưng có lẽ sau này không còn ai đến gạt cô ta nữa.

Bạch Chỉ hoàn toàn không hề do dự chạy về phía vị trí trung tâm của Hỏa Diệm Sơn.

Bạch Chỉ chỉ là cô gái yếu ớt, cô ta không thể làm gì cả.

Cô ta chỉ muốn lúc Từ Kiến Quân chết, mình sẽ ở bên cạnh anh ta, để anh ta không phải cô đơn như vậy.

Có lẽ chết chung cũng rất tốt.

Tại học viện Tu Hành thành phố Minh Hải, Kỳ Tri Ức cúp điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tây Bắc.

Anh ta cúi chào theo nghi thức quân đội không mấy tiêu chuẩn.

Cùng lúc này, trong sân bay quân sự gần tỉnh X nhất, một máy bay ném bom mang theo đầu đạn hạt nhân bay nhanh tới Hoả Diệm Sơn.

Ở vị trí chính giữa của Hỏa Diệm Sơn, chiến sĩ của Mạng Nhện đang vây chặt lấy ánh sáng bảy màu rực rỡ ngút trời kia.

Bên cạnh bọn họ thi thể chồng chất, có đồng đội cũng có người khác.

Lần này tổng cộng họ có ba mươi hai người đến đây, tuy nhiên bây giờ chỉ còn mười người sống sót.

Sắc mặt Từ Kiến Quân trắng bệch đến đáng sợ, trên người anh ta đều là lỗ máu.

Nhiệt độ cao ở đây ngoài ý muốn giúp đỡ rất nhiều cho anh ta, dưới sự thiêu đốt của nhiệt độ, vết thương của anh ta không còn chảy máu nữa, điều này khiến Từ Kiến Quân có thể kéo dài hơi tàn thêm một lúc nữa.

Xung quanh đều là đám người nhìn chằm chằm hổ rình mồi, có người của các gia tộc lớn ở Hoa Hạ, cũng có người đến từ bên ngoài.

Hiện nay không còn ai ra tay nữa, vì người nào người nấy đều muốn làm chim sẻ, không ai muốn làm bọ ngựa.

Bầu không khí chìm vào trong sự cân bằng diệu kỳ.

Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, quần áo của thi thể nằm dưới đất đã bắt đầu bốc cháy.

“Lại Tử.”

Một chiến sĩ thấy thi thể của chiến hữu bị ngọn lửa nuốt chửng, cuối cùng suy sụp hét lớn.

Anh ta nhào lên trên xác chết đang bốc cháy, không ngừng đập phủi, mong giữ lại thi thể vẹn toàn cho bạn tốt của mình.

Ngọn lửa đốt cháy quần áo anh ta, nhưng dường như anh ta không hề phát giác, chỉ không ngừng đập phủi thi thể của chiến hữu.

“Tiểu Lục.”

Từ Kiến Quân lết cơ thể bị thương nặng, muốn đi kéo chiến sĩ kia, lại bỗng vấp té trên mặt đất nóng hổi.

Tất cả mọi người trông thấy cảnh này đều thở phào, cuối cùng con chó điên này cũng không thể kiên trì nữa rồi!

“Từ Kiến Quân.”

Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, không biết vì nguyên nhân gì, mọi người lại hoàn toàn không cản trở người phụ nữ này đi tới bên cạnh anh ta.

Bạch Chỉ ôm chặt Từ Kiến Quân, nước mắt tuôn rơi như mưa.

“Chị dâu.”

Chiến sĩ vây quanh đồng loạt hét lên một tiếng, bọn họ biết có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gọi một cách quang minh chính đại như vậy nữa.

Nước mặt rơi xuống cánh môi của Từ Kiến Quân, thế nhưng anh ta từ từ tỉnh lại.

 

0.15192 sec| 2408.898 kb