Từ Kiến Quân sững sờ một lúc, lại vội vàng gật đầu nói phải.
“Tìm người trông coi nơi này giúp tôi, nếu có người vào đây phá hoại thì thông báo một tiếng cho tôi là được.”
Thiên Địa Lô vừa khôi phục, muốn hoàn toàn thành hình vẫn cần phải một khoảng thời gian dài.
Tiêu Trần lại không thể nào ngày nào cũng canh chừng ở đây, chỉ đành nhờ Từ Kiến Quân việc này thôi.
“Đơn giản như vậy thôi à?”
“Chính là đơn giản như thế.”
Từ Kiến Quân hơi ngượng ngùng gãi gáy, Tiêu Trần đã cứu anh ta hết lần này đến lần khác, nhưng anh ta lại không biết báo đáp thế nào.
Tiêu Trần suy nghĩ một lúc, một luồng tử khí từ trong cơ thể xông ra, cuốn lấy thi thể của các chiến sĩ.
Tử khí mang những thi thể này bay đến bên ngoài Hoả Diệm Sơn.
“Cả một đời người, điều cầu mong chẳng qua là lá rụng về cội, chôn cất yên ổn.”
Ánh mắt Từ Kiến Quân chợt trở nên tối tăm khi trông thấy những thi thể trẻ tuổi đó.
Tiêu Trần mở hộp ra, một ngọn lửa đỏ rực không yên xao động trong chiếc hộp bằng ngọc, chính là Ly Hỏa Tinh được tặng bởi Thanh Y Hầu.
Ly Hỏa Tinh là sự tồn tại của nguồn cội ngũ hành, chút lửa này có thể khiến vùng đất này trở thành Hỏa Diệm Sơn thật sự.
Tiêu Trần liếc nhìn đám người Từ Kiến Quân, nở nụ cười đầy xấu xa rồi nói: “Còn không đi, chờ biến thành heo quay à?”
Tiêu Trần vừa nói vừa ném cả ngọn lửa đó cùng chiếc hộp bằng ngọc vào trong hố to.
Từ Kiến Quân không nói thêm lời dư thừa, ẵm Bạch Chỉ lên xông ra bên ngoài Hỏa Diệm Sơn như một cơn gió.
Một đám chiến sĩ cũng như lửa đốt mông chạy theo sau lưng Từ Kiến Quân.
Ngọn lửa nhỏ đó giống như con cá bơi vào biển cả, vui sướng bập bềnh trong dung nham.
Nơi ngọn lửa nhỏ trôi qua, phía trên dung nham lửa cháy bừng bừng mãnh liệt.
Ngọn lửa điên cuồng tràn lan ra ngoài, bên trong khe hở trên mặt đất phun ra tia lửa cao mấy mét.
Ngay lập tức, không khí trở nên vặn vẹo bởi nhiệt độ cao, hơi nóng hừng hực đang tràn ngập khắp không gian.
Khoảng chừng một nén nhang, Tiêu Trần đoán đám người Từ Kiến Quân đã chạy xa, không còn ở trong phạm vi hoạt động hạn chế của Ly Hỏa Tinh.
Ly Hỏa Tinh khoan khoái rời khỏi tầm nhìn của Tiêu Trần, toàn Hỏa Diệm Sơn bắt đầu bốc cháy ngọn lửa hừng hực.
Giờ phút này, ba chữ Hỏa Diệm Sơn danh xứng với thực.
Tiêu Trần rảo bước trong ngọn lửa, hơi thất vọng lắc đầu.
Trông cảnh tượng này khá đáng sợ, thế nhưng nhiệt độ vẫn còn xa vời chưa đạt yêu cầu của Tiêu Trần.
Hắn dốc hết tất cả bảo vật có thuộc tính hỏa trong bụng ra, vứt vào trong hố to bỗng chốc nhiệt độ lại tăng lên không ít.
Thật ra Tiêu Trần chuẩn bị sử dụng mấy bảo vật thuộc tính hỏa này để tạo ra một Thiên Địa Lô.
Nếu bây giờ đã có sẵn, vậy thì những thứ này có thể dùng để tăng nhanh quá trình khôi phục của Thiên Địa Lô rồi.
Hắn đi dạo một vòng trong ngọn lửa, cũng không có việc gì khác có thể làm nữa.
Tiêu Trần liếc nhìn bầu trời, tìm kiếm một phương hướng chính xác chuẩn bị mở ra.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng rung chuyển, từng tiếng ầm ầm vang dội truyền tới từ nơi xa.
Một chiến thần không đầu với thân mình khổng lồ, tay cầm rìu lớn đang bước nhanh về phía này.
Tiêu Trần trông cái hình thể khổng lồ này một cách cực kỳ thích thú.
Lấy ngực làm mắt, lấy rốn làm miệng, cầm thân rìu mà múa.
Tiêu Trần đã từng nhìn thấy hình thể này qua tấm ảnh mà Thanh Y mang ra, đây chính là Hình Thiên - ma thần trong truyền thuyết thượng cổ.
Bóng người không đầu hừng hực chiến ý bất khuất, bước chân đi liên tục về phía bên này.
"Hình Thiên múa kiền thích, mãnh chí cố thường tại."
Tiêu Trần phục hồi cơ thể lại, bay về phía bóng người không đầu kia.
"Người khổng lồ, ông muốn đi đâu đấy?”
Tiêu Trần nhẹ nhàng đáp xuống trên vai Hình Thiên, giọng nói nghe ôn hòa lạ thường.
Thiên Vũ Thiên Chinh của Tiêu Trần chính từ truyền thuyết Hình Thiên mà thành, kể ra thì giữa hai người coi như có một duyên phận chặt chẽ như vậy.
Như cảm nhận được thiện ý của Tiêu Trần, Hình Thiên cũng không đánh rớt Tiêu Trần đang ở trên vai mình xuống.
"Giết thần." Một giọng nói ồm ồm truyền từ chỗ rốn của Hình Thiên tới.
"Nghe dũng cảm thật đấy, mới há miệng đã bảo giết thần." Tiêu Trần cười bảo: "Nhưng trong thiên địa đã không còn thần nữa rồi."
"Ta biết bọn chúng đâu, cái đám hèn nhát đó!” Trọng giọng nói của Hình Thiên thấp thoáng mấy phần châm chọc.
Tiêu Trần nói với vẻ cực kỳ thích thủ: "Có thể đưa tôi đi luôn không? Tôi cũng muốn đi xem xem cái gì gọi là thần."
Hình Thiên vươn bàn tay to ra, muốn đưa lên xoa xoa cái đầu của mình, nhưng bàn tay đưa được một nửa thì dường như ông ta nhớ ra bản thân không có đầu, lại hạ cái tay xuống.
"Cậu quá nhỏ, sẽ bị bọn họ giết chết."
Tiêu Trần đảo mắt: "Mấy ông đều dùng to nhỏ để cân đo sức chiến đấu đấy à?”
Cơ thể Tiêu Trần bay tới trước người Hình Thiên, một tử khí phóng lên cao: "Thiên Vũ Thiên Chinh!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo