Mấy người toàn thân áo đen đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, cúi đầu thì thầm vài câu.
Một người áo đen bước ra, trước tiên cung kính khom lưng hành lễ với Từ Kiến Quân.
Ở nơi nào kẻ mạnh đều nên nhận được sự tôn trọng.
Người áo đen này nói bằng tiếng Hoa Hạ không mấy trôi chảy: “Chiêu thức mà mấy người vừa sử dụng rất giống thuật phân thân đã thất truyền của Nhẫn Tông chúng tôi, nếu mấy người đồng ý đưa thuật phân thân ra, chúng tôi lập tức rút lui.”
“Tao nhổ vào, đồ vô liêm sỉ, đây là anh cao thủ truyền cho chúng tao, trở thành của mấy người từ khi nào thế?”
Một chiến sĩ tỏ ra mỉa mai.
Chiến sĩ đó nói tiếp: “Chẳng qua là thế cuộc bây giờ bất lợi với mấy người, muốn vớt chút đồ rồi bỏ đi đúng không?”
Lời nói này đâm thẳng vào ngực của người áo đen.
Lần này vốn dĩ họ đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng mấy người của Mạng Nhện kia, tên nào tên nấy liều mạng chiến đấu với họ, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng, khiến họ tổn thất nghiêm trọng.
Tiểu đội mười tám người, hiện giờ chỉ còn lại bảy người, thật ra họ đã không còn thực lực tranh đoạt Cửu Châu Đỉnh.
Lúc này một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mặc đồ cha xứ màu đen, vẽ một thánh giá trước lồng ngực.
Cha sứ nhìn đỉnh nhỏ bay lơ lửng trên bầu trời, trong mắt ngập tràn nóng bỏng.
“Đây là báu vật chung của loài người, nó là kiệt tác của thần, nó không nên thuộc về bất kỳ một người hoặc quốc gia nào, nó nên đặt ở tòa thánh, để cho người đời chiêm ngưỡng.”
Trên mặt cha xứ hiện lên tia sáng thần thánh, người không biết còn tưởng rằng ông ta đang làm lễ Missa đấy!
“Cũng không ai đã tới ăn cướp còn tỏ vẻ đường hoàng như ông đâu.”
Một chiến sĩ cầm dao găm, cười lạnh lùng nói.
“Nếu không phải Hoa Hạ của tôi có quá nhiều chỗ phải canh chừng, chỉ dựa vào những kẻ đê tiện như mấy người, cũng muốn chạy vào đây khuấy nước đục ư?”
Cha xứ suýt nữa bị nghẹn chết bởi lời này, nhưng phải thừa nhận rằng đây là sự thật.
Từ khi linh khí trời đất được khôi phục, báu vật xuất hiện ở Hoa Hạ, thậm chí gộp lại còn vượt xa tất cả của những nơi khác trên thế giới.
Điều này khiến rất nhiều người đỏ mắt không thôi, tất cả những người có thực lực đều muốn tới Hoa Hạ chia một phần.
“Tự dựa vào bản lĩnh của mình.”
A Tam cầm gậy trên tay, trên đầu quấn khăn trắng, bay lơ lửng giữa không trung lạnh lùng nói.
Mọi người im lặng, không ai muốn ra tay trước.
Người ra tay đầu tiên chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người.
Trên một sườn núi phía xa.
Ông cụ nhà họ Lữ đang ngắm nghía phi kiếm đưa mắt nhìn tình hình bên này.
Một người trẻ tuổi bên cạnh ông ta nhắc nhở: “Chú hai, nhiệt độ ngày càng cao rồi, tiếp tục kéo dài có thể sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”
Ông cụ lạnh lùng cười một tiếng, liếc nhìn xung quanh: “Không vội, người thật sự có thực lực vẫn chưa ra tay.”
Lúc này, đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội một lúc, dung nham lại phun trào ra từ trong những vết nứt trải dài khắp nơi.
Thoáng chốc nhiệt độ xung quanh tăng vọt, mặc dù mọi người có chân khí bảo vệ cơ thể, nhưng tóc tai vẫn bắt đầu uốn cong.
Kèm theo lần sự rung chuyển lần này, một tia sáng bay ra từ đồi núi phía xa, xông thẳng vào đỉnh nhỏ bên trong hào quang.
Ông cụ nhà họ Lữ nở nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Người của nhà họ Bạch sao? Cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa rồi!”
Phi kiếm trong tay ông cụ hoá thành một cầu vồng, bay thẳng về phía người đó.
Khoảnh khắc phi kiếm xuyên qua cơ thể, người kia ngay cả một tiếng ‘hự’ cũng không có, lập tức trở thành một cỗ thi thể.
Ông cụ bật cười ha ha, trong lòng không còn đắn đo, rảo bước đi nhanh ra ngoài.
Một tên Phá Thiên Cảnh của nhà họ Bạch cũng có thể giết chết chỉ bằng một đòn, thế thì chẳng phải những người trong sân chỉ là một lũ con sâu kiến cái thôi sao.
Ông cụ bước tới chỗ ánh sáng, thanh phi kiếm đó bay lượn lờ cạnh ông ta, phát ra kiếm khí lạnh buốt.
Quả thật một chiêu này của ông cụ nhà họ Lữ đã khiến những người có mặt tại đó khiếp sợ.
Dù sao vừa rồi qua tia sáng giết chết kia, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của ông ta.
Ông cụ nhà họ Lữ thong thả đi chỗ toát ra ánh sáng, dáng vẻ giống như đang tản bộ trong vườn hoa nhà mình.
Thanh kiếm nhỏ lượn lờ bên cạnh ông ta khiến mọi người rùng mình.
Thấy ông ta sắp đi vào trong ánh hào quang.
Một chiến sĩ cứng đầu chặn trước mặt ông cụ không lùi một bước.
Ông cụ nhìn chiến sĩ này đầy chế giễu và nói: “Xương cứng là chuyện tốt, nhưng đôi khi lại dễ vỡ.”
Ông ta nói xong, thanh kiếm nhỏ kia bỗng xuyên thấu trán của chiến sĩ, để lại một lỗ máu to bằng ngón tay cái.
Cơ thể của người chiến sĩ đổ rạp xuống.
“Lữ Lương, lão già súc sinh nhà ông.”
Từ Kiến Quân cố nhịn đúng một hơi, lảo đảo đứng dậy từ trong lồng ngực Bạch Chỉ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo