Từ Kiến Quân đứng chắn phía trước mấy chiến sĩ còn lại, cắn răng nói: “Lại đây, chó già hãy giết tôi trước đi.”

Lữ Lương lạnh lùng hừ một tiếng: “Đại đội trưởng Từ, cậu cho rằng tôi không dám sao? Bọn ếch ngồi đáy giếng như mấy người, không hề biết gì về sức mạnh.”

Từ Kiến Quân nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Hôm nay nếu tôi không chết, ngày sau chắc chắn sẽ tiêu diệt đám gia tộc các người.”

Đồng đội vào sinh ra tử của anh ta lại chết trong tay những gia tộc lớn này, điều này khiến Từ Kiến Quân mất đi lý trí.

Vẻ mặt Lữ Lương ngạo mạn khẽ động đậy ngón tay, ngay lập tức thanh phi kiếm đó lao tới trước mặt anh ta.

Phi kiếm yên lặng lơ lửng dừng lại giữa ấn đường của Từ Kiến Quân, kiếm khí lạnh buốt khiến anh ta như rơi vào hầm băng.

Lữ Lương chế nhạo: “Cậu xem, bây giờ tôi giết cậu chẳng qua chỉ là chuyện khẽ động đầu ngón tay mà thôi, cả đời này của cậu đều không thể tiêu diệt nổi nhà họ Lữ tôi đâu.”

“Vậy ông giết tôi đi chứ, con chó già!”

Từ Kiến Quân phun ra một ngụm máu loãng, luôn miệng gọi chó già hết sức dứt khoát thoải mái.

“Hay là để tôi giết người phụ nữ của cậu trước đi!” Lữ Lương bày ra vẻ mặt đùa giỡn.

Đột nhiên kiếm nhỏ chuyển hướng xông thẳng về phía Bạch Chỉ đang ở bên cạnh.

“Chó già ông dám.”

Từ Kiến Quân vừa dứt lời, thanh kiếm nhỏ kia đã xuyên qua vai Bạch Chỉ.

Ngay sau đó, bóng dáng Bạch Chỉ bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất nóng hừng hực.

Lữ Lương cười nói: “Đại đội trưởng Từ, nếu cậu quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ nói không chừng tôi sẽ nể tình mà nương tay đấy.”

Cảm giác nắm giữ sống chết của người khác khiến Lữ Lương vô cùng vui sướng.

“Con mẹ ông thả rắm.”

Từ Kiến Quân ôm chặt Bạch Chỉ, mấy chiến sĩ còn lại vây quanh hai người ở giữa, mong có thể dùng thân xác ngăn lại.

“Vội vã đi tìm đường chết như thế, vậy thì tôi thành toàn mấy…”

“Á… á… á… á… á.”

Chữ ‘người’ trong miệng Lữ Lương vẫn còn chưa kịp thốt ra, một tiếng kêu khoa trương vang lên trên bầu trời.

Một đốm đen giống như sao băng lướt ngang chân trời, đập thẳng xuống hào quang.

Từ Kiến Quân nghe thấy tiếng kêu này, trên mặt hiện lên vẻ không dám tin: “Không phải chứ!”

Đôi khi niềm vui bất ngờ lại đến một cách thình lình như vậy.

‘Ầm! ’

Bóng dáng kia trực tiếp đập vào hào quang, kể cả đỉnh nhỏ đó cũng rơi xuống mặt đất cùng hắn.

Mặt đất rung lắc một trận, không ít dung nham từ trong khe nứt chao đảo tràn ra ngoài.

“Tôi rút, mẹ nó rút nữa.” Một giọng nói vang lên trong sân.

Trên trán Từ Kiến Quân toát đầy mồ hôi đưa mắt nhìn bóng người đang chúi đầu xuống dưới, cả chiếc đầu cắm vào trong đất.

‘Bộp! ’

Trải qua mấy lần nỗ lực, cuối cùng bóng người đó cũng rút được đầu ra khỏi mặt đất.

“Anh cao thủ.”

Một chiến sĩ trẻ tuổi trông thấy bóng dáng này, nước mắt bỗng giàn giụa khắp mặt.

Người cắm đầu xuống đất này chính là Tiêu Trần.

Đầu lộn ngược rơi xuống nơi này cũng không phải là điều bất ngờ gì, chẳng qua Tiêu Trần cảm thấy như vậy khá thú vị mà thôi.

Tiện thể cũng thử xem đầu của hắn đủ cứng cáp không.

Dễ dàng nhìn ra hiệu quả, đầu hắn đủ cứng, cũng đập mặt đất ra thành một cái hố to.

“Gọi hồn hả?”

Tiêu Trần nghe thấy có người gọi mình, cáu kỉnh trả lời một câu.

Sau đó Tiêu Trần nằm sấp trước hố to do mình đập ra, lấy tay đào bới một lúc.

Một chiếc đỉnh nhỏ hình vuông xuất hiện trong tay Tiêu Trần.

“Tôi nói mà, thứ gì đụng đến nỗi đầu óc choáng váng, hoá ra là đồ chơi này.”

Tiêu Trần ngắm nghía đỉnh nhỏ, thoáng nhìn xung quanh.

“Mẹ kiếp, mấy người chơi trò giết người à?” Tiêu Trần nhìn thấy thi thể trải đầy khắp nơi, cau mày lại.

“Anh cao thủ, bọn họ, bọn họ giết người cướp báu vật!” Một chiến sĩ trẻ tuổi chỉ vào đám người đang sững sờ ở xung quanh rồi nói.

Dáng vẻ đó cực giống cảnh tượng một đứa trẻ bị bắt nạt, về nhà mách lẻo với người lớn.

“Thằng nhóc, thứ này không phải mày có thể cầm nổi đâu.”

Vẻ mặt Lữ Lương u ám nhìn đỉnh nhỏ trong tay Tiêu Trần, lạnh lùng nói.

Tiêu Trần liếc nhìn Lữ Lương, khẽ run vai mấy cái.

Thoáng chốc tử khí trên người Tiêu Trần chảy xuống mặt đất như trút bỏ thuỷ ngân.

Từng con Minh Trùng to bằng nắm đấm nhảy ra từ trong tử khí, ồ ạt nhào về phía đám người xung quanh.

Còn một phần Minh Trùng rời khỏi đội ngũ lớn chạy về phía sườn núi cách đó không xa, vì Tiêu Trần phát hiện có người đang ẩn náu ở chỗ đó.

Đám người xung quanh sợ hãi tháo chạy khắp nơi trước cảnh tượng như địa ngục này, có người thử tấn công mấy con sâu này.

Lại tuyệt vọng phát hiện hoàn toàn không thể gây tổn thương cho những con sâu không có thực thể này.

Tốc độ của Minh Trùng quá nhanh, hơn nữa số lượng lại nhiều, hầu như chỉ trong chớp mắt, tại hiện trường ngoại trừ mấy chiến sĩ ra, trên đầu của tất cả mọi người đều có một con sâu bự đang nằm bò.

Thê thảm nhất chính là Lữ Lương, bởi gần như ông ta chợt rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.

 

0.13825 sec| 2411.055 kb