Vừa rồi ông ta còn nắm thế chủ động, nhưng bây giờ lại bị người khác chi phối, sự hụt hẫng to lớn trong lòng khiến ông ta suýt nữa phát điên.

Kiếm nhỏ bên cạnh ông ta điên cuồng di chuyển, lại hoàn toàn không thể làm Minh Trùng bị thương một chút nào.

Tiêu Trần vung tay, thanh phi kiếm kia lọt vào trong tay.

Lữ Lương xông đến phía hắn như một kẻ điên, mặc kệ Minh Trùng trên đầu mình.

“Súc vật, trả phi kiếm lại cho tao, trả cho tao.”

Vẻ mặt Lữ Lương hung tợn nhào về phía Tiêu Trần.

Tiêu Trần búng tay, Minh Trùng trên đầu Lữ Lương bỗng chui vào trong đầu ông ta.

‘Bịch! ’

Thoáng chốc, đầu Lữ Lương nổ tung chia năm xẻ bảy như trái dưa hấu.

Vừa rồi ông ta còn ngông cuồng vênh váo, chỉ trong nháy mắt đã nổ thành dưa hấu vỡ nát, mọi người sợ tới mức câm như hến khi chứng kiến cảnh này.

Bỗng nhiên ngọn lửa màu xanh trong mắt Tiêu Trần khẽ dao động.

Đột nhiên thi thể của Lữ Lương bốc cháy, một tiếng la hét chói tai từ trong cơ thể truyền ra.

Linh hồn của Lữ Lương hoàn toàn bị đốt sạch sẽ, ngay cả tư cách làm ma cũng không còn nữa.

Tiêu Trần móc lỗ tai: “Cuối cùng cũng được yên tĩnh.”

Mọi người sợ hãi bủn rủn tay chân trước dáng vẻ thản nhiên này của hắn.

Khi con người mới chết, ba hồn bảy phách vẫn chưa được ngưng tụ, hoàn toàn không thể nắm bắt.

Mà chàng trai trước mắt lại hoàn toàn huỷ diệt cả một con người, đây là thủ đoạn như thế nào.

Tiêu Trần chùi đi dấu ấn trên phi kiếm, vứt cho chiến sĩ nhỏ vừa chào hỏi hắn: “Tặng cậu đấy, đồ chơi rắm chó gì chứ.”

Chiến sĩ nhỏ luống cuống chụp lấy phi kiếm, cảm thấy hơi bối rối.

Tiêu Trần vung tay, một luồng tử khí bao trùm lại một chiến sĩ còn đang bị thiêu cháy bên cạnh.

Ngay lập tức ngọn lửa bị dập tắt, từng luồng khói trong vắt bốc lên từ trên người chiến sĩ, một tiếng rên rỉ đau khổ thốt ra khỏi miệng anh ta.

“Mẹ nó đây là bị nướng chín rồi sao?”

Tiêu Trần trợn mắt khinh thường, moi ra một cánh hoa từ trong miệng mình rồi nhét vào miệng của chiến sĩ.

Cơ thể bị đốt cháy đến nỗi không còn nguyên vẹn lại khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Tiêu Trần lại nhìn những thi thể xung quanh, lắc đầu nói: “Người đã chết hẳn thì hết cách rồi, đưa đi đầu thai thôi!”

Tiêu Trần lại nhìn thoáng qua hai người Từ Kiến Quân và Bạch Chỉ rồi nói: “Vết thương hơi nặng nhưng chưa chết được, thôi thì đừng lãng phí hoa của tôi.”

Từ Kiến Quân nào dám tính toán chút chuyện nhỏ này, anh ta ôm chặt lấy Bạch Chỉ đang hôn mê, không ngừng lau nước mắt.

Nước mắt chia ra rất nhiều loại, nước mắt của Từ Kiến Quân là mừng rỡ khi được sống sót sau kiếp nạn.

Sau đó, chiến sĩ trẻ tuổi có được phi kiếm kia kể lại sự việc xảy ra ở đây một lượt bằng giọng điệu như đang mách lẻo.

Tiêu Trần quan sát chiếc đỉnh nhỏ trong tay, tuy nhiên một phút sau đã chẳng còn bao nhiêu hứng thú.

Tiêu Trần nói với đám người đầy nhạo báng: “Mấy người liều cả mạng già, chỉ để giành thứ này ư?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Trần với ánh mắt u ám, đều không dám trả lời câu hỏi của hắn.

Tiêu Trần bất cần ném chiếc đỉnh nhỏ cho Từ Kiến Quân.

Từ Kiến Quân lúng ta lúng túng chụp chiếc đỉnh nhỏ, có chút không chắc chắn mở miệng hỏi: “Cao thủ, chiếc đỉnh… đỉnh này không đáng giá hả?”

Tiêu Trần trợn trắng mắt nói: “Đáng giá lắm đấy, nhưng tôi lấy để làm gì chứ?”

Từ Kiến Quân càng không hiểu, đồ vật đáng giá cũng không lấy à?

Tiêu Trần bực bội nói: “Đỉnh này cũng được coi là báu vật quan trọng, thế nhưng thứ đồ chơi này là dùng để trấn quốc vận, tôi lấy làm gì hả? Anh bảo tôi đi xây dựng một quốc gia ư? Đầu óc anh có vấn đề không đấy?”

Trong mấy đại vương triều truyền thừa hàng vạn năm ở Hạo Nhiên đại thế giới, cũng thường thấy được báu vật trấn quốc vận như vậy.

Đối với một vương triều, ý nghĩa của thứ đó vô cùng quan trọng, không thể có chút sơ suất nào.

Nhưng đối với cá nhân hoặc tông môn, thứ này không hề có tác dụng.

Từ Kiến Quân nghe xong chợt ngây người, tuy nhiên cũng xem như đã hiểu rõ tác dụng của đỉnh này.

“Thằng nhóc, cậu đến đây cho tôi.” Tiêu Trần chào hỏi với chiến sĩ nhỏ có được thanh phi kiếm kia.

Chiến sĩ nhỏ vui tươi hớn hở chạy đến trước mặt Tiêu Trần.

Hắn giơ nắm đấm lên đập hai phát vào mũi của cậu ta, đánh tới mức chảy cả máu mũi.

“Anh cao thủ, em không làm sai điều gì mà!” Chiến sĩ nhỏ với hai hàng máu mũi, hơi ấm ức nói.

Tiêu Trần kéo tay của chiến sĩ nhỏ lại rồi nói: “Mở lòng bàn tay ra, mượn dùng một ít máu của cậu nào.”

Chiến sĩ nhỏ càng cảm thấy ấm ức hơn, mở lòng bàn tay ra, nói: “Anh cao thủ, anh muốn mượn máu, nói một tiếng là được, đánh vào mũi đau lắm đấy.”

Tiêu Trần mặc kệ, dùng ngón tay khẽ quệt mũi của cậu ta, đầu ngón tay dính máu tươi nhanh chóng vẽ ký hiệu quái dị lên tay của chiến sĩ nhỏ.

 

0.13261 sec| 2407.523 kb