Hai bậc thang màu vàng từ trên bầu trời kéo dài xuống, nối thẳng đến trên hành lang.

Tiêu Trần bĩu môi, nhìn hai cầu thang màu vàng nói: “Lo lắng cái gì nữa, tới đi!”

Ai cũng không dám đi lên, cảnh tượng trước mắt này thực sự rất quỷ dị.

“Yên tâm, không có việc gì, không chết người được, các anh đã chơi trò chơi thì nên biết quy tắc, đẩy ngã trụ chính đối diện thì thắng.”

Thiếu niên hàm hậu vẻ mặt cầu xin, hiện tại cậu ta cuối cùng cũng hiểu, Tiêu Trần là muốn để cho bọn họ pk người thật đây mà.

Tiêu Trần suy nghĩ một chút, còn nói chỗ tốt khi lịch luyện trong Sâm La Bàn.

Bọn học sinh nghe mà đầu trực tiếp chết máy, còn hai mắt những giáo viên kia lại sáng lên, đây quả thực là thần khí bồi dưỡng học viên mà!

Người phản ứng lại trước chính là thiếu niên thoạt nhìn thật thà.

Cậu biết cái thứ nhìn giống như là đĩa bay ngoài hành tinh này chắc chắn đã được thiết kế với đúng yêu cầu của bọn họ.

Thiếu niên hàm hậu hỏi: “Cao thủ đại ca, bên thắng có phần thưởng gì không ạ?”

Tiêu Trần mắt trợn trắng lên nói: “Mẹ nó mi còn muốn được thưởng?”

Thiếu niên hàm hậu ngượng ngùng cười, ngượng ngập sờ đầu.

Tiêu Trần cười chỉ hướng cửa trường học nói: “Khen thưởng thì không có, thế nhưng bên thua lại có nghiêm phạt đấy, đó chính là, treo các anh ở cửa trường học một ngày.”

Mọi người nghe mà tê cả da đầu, nếu bị thua rồi bị treo ở cổng thật, vậy e rằng mặt mũi của mười tám đời tổ tông đều mất hết.

“Mau lăn tới đi, đừng chậm trễ lão tử xem trực tiếp.”

Tiêu Trần đáp một cái vào mông của thiếu niên hàm hậu, thiếu niên bị đá lên thẳng trên cầu thang.

“Con đường này chỉ tồn tại nửa phút, không nhanh chân lên, trên nửa đường ngã xuống chết, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy!”

Nghe lời này một cái, hai tổ cứ như bị lửa thiêu mông, đều tự nhảy lên cầu thang chạy như điên.

Quả nhiên cầu thang màu vàng như lời Tiêu Trần bắt đầu biến mất từng bậc một, người chạy ở phía sau nhanh chóng kêu to.

Cao như vậy mà té xuống, không chết cũng phải tàn phế.

Thế nhưng tất cả mọi người là chiến sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh, coi như là hữu kinh vô hiểm chạy tới cuối cùng của bậc thang.

Trước mắt mọi người tối sầm, cảnh tượng bắt đầu biến ảo.

“Hoan nghênh đi tới Tu La tràng.”

Giọng tiện tiện của Tiêu Trần vang lên bên tai mọi người.

Sau đó trước mắt mọi người sáng ngời, năm người thiếu niên hàm hậu đứng ở trên một chỗ đài đá cao xưa cũ.

“Tổ trưởng, sao tôi thấy cái tên này có hơi đáng sợ vậy?” Một cái tổ viên hỏi thiếu niên hàm hậu.

“Suỵt.”

Lúc này chất giọng tiện của Tiêu Trần lại vang lên.

“Điều lệ nghiêm phạt của Tu La tràng.”

Một, nghiêm phạt tử vong, tử vong một lần khấu trừ một tháng tuổi thọ.

Hai, không được đi dạo trong Tu La tràng, người không đi đối chiến, trực tiếp phán định tử vong.

Ba, thời gian hạn định của mỗi cuộc tranh tài là một giờ, nếu như không có ai thắng lợi, vậy thì phán định mọi người thất bại, khấu trừ mọi người một tháng tuổi thọ.

“Ặc... Trước tiên chỉ nghĩ được vậy, nếu như còn gì khác, sau này bổ sung sau.”

Giọng Tiêu Trần làm cho mọi người nghệt mặt ra.

Không phải nói trăm lợi mà không có một hại sao? Cái khấu trừ tuổi thọ này là sao.

“Quân địch còn có ba mươi giây là đến chiến trường.” Một giọng nói trang nghiêm túc mục vang lên.

Mọi người luống cuống, nhìn thiếu niên hàm hậu: “Đội trưởng làm sao bây giờ?”

Thiếu niên hàm hậu ổn định tâm thần,

“Lưu Quân lên đường trên, Vương Long và Triệu Thanh Liên đi đường dưới, Lý Nguyệt đi đường rừng, ta đi đường giữa, đừng bần thần, mau lên, chết một lần chính là tuổi thọ một tháng đấy, mọi người cẩn thận.”

Dù sao cũng là chiến sĩ trải qua máu và lửa, rất nhanh đã trấn định lại.

Lúc này thiếu niên cao gầy tên là Lưu Quân kia, đột nhiên phát hiện bên cạnh đài cao có một cô gái phong thái thướt tha.

Trên đầu cô gái có hai chữ to, “Tiện buôn.”

Lưu Quân đi tới bên người cô gái, cô gái diêm dúa lòe loẹt lắc người nói: “Tráng sĩ, muốn nhìn thương phẩm của ta à?”

Bị vậy, mặt Lưu Quân đỏ tới mang tai, nhưng vẫn gật đầu.

Lát sau, trước mắt Lưu Quân xuất hiện danh sách liệt kê một loạt vũ khí, các loại tạo hình đều có.

Thế nhưng những vũ khí này đều có màu xám tro, hình như không thể mua.

“Tráng sĩ, coi trọng cái gì? Đây đều thần kỳ lắm đấy!”

Mặt Lưu Quân chợt đỏ bừng: “Tôi không có tiền.”

“Không có tiền? Không có tiền, mi giả trang sói đuôi to làm cái gì, trêu cợt lão nương à.”

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Cô gái xinh đẹp đánh Lưu Quân một trận.

Lưu Quân bị cô gái xinh đẹp đè xuống đất đánh, nhắm vào đầu mà đánh.

“Tổ trưởng... Cứu tôi.” Lưu Quân rốt cuộc nắm được một cơ hội trong khe hở khi bị đánh, hô lên âm thanh cầu cứu.

Bốn người khác cứ như là không phát hiện, đầu nghiêng sang một bên.

“Toàn quân xuất kích.” Lúc này âm thanh trang nghiêm lại vang lên lần nữa.

 

0.06020 sec| 2455.18 kb