Mèo con nhanh chóng một meo meo không ngừng, bám vào ống quần Tiêu Trần leo lên.
Tiêu Trần nhìn bộ dạng vụng về của hàng này, tức cười, xách mèo con lên, đặt vào trong cổ áo mình.
Tạo hình của hai người Tiêu Trần Cẩu Đản thật sự là quá mức “khác biệt”, đi ở trên đường cái tỉ lệ quay đầu lại tuyệt đối là trăm phần trăm.
Đi tới cửa trường học, ở đây an tĩnh dị thường.
Bởi vì trường học là quản lý quân sự hóa toàn phong bế, thế nên không có mấy người ra ra vào vào cũng là chuyện bình thường.
Nhìn đại môn vắng vẻ, Tiêu Trần vung tay lên, một lượng lớn tử khí từ trong tay Tiêu Trần bộc phát ra, xông thẳng xuống mặt đất.
“Ầm ầm!”
Sau trận lay động kịch liệt, một cây cột màu đen đường kính nửa mét thô to từ dưới đất mọc lên, cây cột vẫn dâng lên ba mét mới khó khăn dừng lại.
Những cây cột này xếp thành một loạt chỉnh tề ở cửa trường học, số lượng khoảng chừng hai mươi cây, suýt chút nữa chặn lại toàn bộ cửa trường học.
Chiến sĩ đứng gác ở cửa giật mình, còn tưởng rằng là có người đang gây sự, suýt chút nữa thì ấn cảnh báo.
Sau khi thấy là Tiêu Trần, chiến sĩ có chút hiếu kỳ hỏi: “Hiệu trưởng, ngài đây là?”
Thân phận hiệu trưởng danh dự của Tiêu Trần đã bị Thanh Y Hầu thông báo cho các cái chiến sĩ rồi, thế nên những chiến sĩ này mở miệng một tiếng là hiệu trưởng, gọi thuận miệng vô cùng.
Tiêu Trần cười ha hả vỗ vai chiến sĩ nói: “Không có việc gì, chờ một lát cậu sẽ biết là dùng để làm gì thôi.”
Đi vào trường học, bây giờ còn chưa có giờ học chính thức, có không ít học sinh đang dạo chơi trong sân trường, Tiêu Trần và Cẩu Đản rất nhanh đã bị học sinh phát hiện.
Vì vậy Tiêu Trần đi mới được hơn mười mét, thì có một thiếu niên tướng mạo anh tuấn ngăn cản lối đi của Tiêu Trần, phía sau thiếu niên là một đoàn học sinh xem náo nhiệt.
Thiếu niên tự nhiên hào phóng đi tới trước mặt Tiêu Trần, rất lễ phép nói: “Nhạc... ặc... chú ơi cháu có thể làm quen với con gái chú không?”
Thiếu niên thấy Tiêu Trần còn trẻ hơn chú mình, không chỉ không có chút nhăn nheo nào, dáng vẻ vẫn còn tự nhiên phóng khoáng.
Đúng là thiếu niên luôn khiến người sinh lòng hảo cảm.
Tiêu Trần nghệt mặt, “Đệch má, Cẩu Đản mới biến hóa hơn hai tháng thôi, nó vẫn còn là con nít đấy!”
Biến hóa hai tháng, ở Yêu giới mà nói đó chính là trẻ con mới vừa sinh ra đấy!
Trên đời này, mỗi người làm cha, phiền nhất chính là có người nhìn chằm chằm vào con gái mình tân tân khổ khổ nuôi lớn, có cảm giác cải trắng mình trộng bị heo ủi.
Thế nên từ trước đều là, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích; cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng chạnh lòng.
Sự hung ác của Tiêu Trần trỗi dậy từ trong lòng, cơn giận cũng sinh ra từ gan.
Tiêu Trần nhào tới đấm đá thiếu niên một trận, cả giận nói: “Nhạc phụ đúng không! Chú đúng không! Muốn cua Cẩu Đản nhà ta đúng không!”
Một phút đồng hồ sau, Tiêu Trần lắc tóc một cái, dẫn Cẩu Đản rời khỏi.
Nhìn thiếu niên trên mặt đất đầu đầy mấy cục u giống hệt Phật Tổ Như Lai, Cẩu Đản hung hăng đá một cước vào chân thiếu niên.
“Khốn nạn, bắt nạt ba.”
Giáo dục ngày hôm qua của Ngục Long vẫn có tác dụng, lần này Cẩu Đản không có một cước đá chết người, nhưng vẫn khiến thiếu niên đau đến mức gào thét.
Người xem náo nhiệt xung quanh, đều có biểu cảm nhìn hả hê, chỉ thiếu điều vỗ tay thôi.
Kết quả đi chưa được mấy bước, lại gặp phải một thiếu niên tay nâng hộp quà tinh xảo.
Tiêu Trần lườm thiếu niên một cái, mặc dù thiếu niên có chút chột dạ, nhưng vẫn cả gan, đi tới trước người Tiêu Trần.
Thiếu niên mở hộp ra, bên trong là một đôi giày cao gót thủy tinh, tạo hình hay thủ công đều có thể nói là theo trend.
“Thưa thầy, đây là giày chúng em cùng góp tiền mua cho con gái thầy.” Thiếu niên cung kính đưa giày tới trước mặt Tiêu Trần.
“Hôm nay lão tử không đập chết mi không được, thấy lão tử mua không nổi giày à?”
Thiếu niên lại bị Tiêu Trần đập đầu đầy cục u, nằm trên mặt đất không đứng dậy được.
Khoảng cách mấy trăm mét ngắn ngủi này, tổng cộng xuất hiện sáu tên không sợ chết.
Người thiếu niên cuối cùng thế mà lại chắn ở lỗ hổng hành lang trong thang lầu, muốn đọc diễn cảm một bài thơ tình cho Cẩu Đản.
Kết quả bị Tiêu Trần đánh từ đầu hành lang này đánh tới đầu hành lang kia.
Tiêu Trần bó tay toàn tập, con gái xinh đẹp, đi tới chỗ nào, đều là một đống lớn phiền phức.
Khoảng mấy trăm thước này, Tiêu Trần đi đến lửa giận công tâm, nếu mà có thân thể, Tiêu Trần cảm giác mình sớm muộn sẽ bị tức đến bệnh tim rồi.
Trong phòng học, người người ngồi thẳng tắp, cùng đợi Tiêu Trần đến.
Ngoại trừ hai mươi lăm người còn dư lại ngày hôm qua ra, ngày hôm nay lại thêm năm người, chính là mấy hậu bối của nhà họ Lãnh.
Lãnh Duy Nhã dặn đi dặn lại, ngàn vạn lần chớ chọc Tiêu Trần tức giận, nếu không bị một quyền đấm chết, đó cũng là đáng đời.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo