Tiếng cười bỉ ổi khiến người ta phát lạnh truyền ra từ trong miệng Tiêu Trần.

Bố trí xong xuôi, Sâm La Bàn lại trở về hình dáng ban đầu, rơi xuống trong tay Tiêu Trần.

Lúc này trong máy vi tính xách tay trong tay Tiêu Trần, đang trực tiếp trận đấu chung kết thế giới anh hùng liên minh s8.

Tiêu Trần nằm trên ghế, vui vẻ xem trực tiếp, lẳng lặng đợi đến trận pk người thật ngày mai.

...

Tỉnh S ngoài ngàn dặm, nơi này có một cảnh điểm rất nổi danh, tên là Hoa Quả Sơn.

Truyền thuyết đã từng có Yêu Vương sinh ra ở đây.

Từ sau khi linh khí sống lại, ở đây là nơi thành nơi người lạ chớ tới gần.

Ở đây vẫn bao phủ sương mù nhàn nhạt như có như không, mọi người vừa tới gần nơi này sẽ không hiểu được mà lạc đường.

Mấy người lạc đường, sẽ ở trong sương mù không thể khống chế chạy đi, thẳng đến cuối cùng bị kiệt sức, thể lực chống đỡ hết nổi té xỉu.

Đến khi người lạc đường tỉnh lại, thì đã đến ngoài trăm dặm, cách Hoa Quả Sơn này rất xa.

Nghe đồn Hoa Quả Sơn này có yêu quái, mọi người ở vùng này đều biết.

Trong Hoa Quả Sơn có một sơn động, tên gọi Thủy Liêm động, từ linh khí thiên địa sống lại tới nay, phía trên hang động khô héo nọ, lại có một thác nước linh tuyền chảy xuống.

Ở giữa Thủy Liêm động có một khối bia đá, khắc ‘Hoa Quả Sơn phúc địa, Thủy Liêm động động thiên’.

Một cây gậy lóe kim quang cắm ở bên cạnh bia đá, thần uy lập lòe.

Một yêu vật đầu trâu mình người người cao to ngồi ở trong động uống rượu.

Yêu vật cao không dưới ba thước, bắp thịt toàn thân như là nham thạch nhô lên, đầu tóc lộn xộn rũ sau đầu, khiến nó thoạt nhìn hào phóng không kìm chế được.

Sừng trâu đen nhánh của yêu vật kia có một bên đã gãy, nó sờ cái sừng đứt, uống một hớp rượu lớn, có chút phiền muộn nhìn cái cây gậy vàng lóng lánh kia.

Lúc này cái kia cây gậy đột nhiên chấn động, phát ra tiếng vù vù chói tai, toàn bộ thiên địa tựa hồ đều run rẩy.

Núi lớn xung quanh trăm dặm bắt đầu chấn động, vô số đá rơi từ bên trên nện xuống, như tận thế.

Yêu vật đầu trâu đứng dậy, căn bản không quan tâm những viên đá to lớn đập trên người mình.

Yêu vật đầu trâu đứng giữa đá rơi ngửa mặt lên trời cười to.

Sau đó cây gậy thoát khỏi mặt đất, bay lượn trên không trung xoay quanh, cuối cùng thẳng tắp ổn định trên không trung, xa xa chỉ vào một hướng.

Vẻ mặt yêu vật đầu trâu kích động nhìn một màn này, trong mắt tựa hồ có ngấn lệ hiện lên.

“Trời thương cảm, từ sau khi Yêu Vương rời đi, Yêu tộc ta từ từ suy tàn, hôm nay kim cô thần uy hiện lên, Yêu tộc ta có Yêu Vương xuất thế.”

Yêu vật đầu trâu hét lớn một tiếng: “Chúng tiểu nhân, theo lão Ngưu ta đi tìm đại vương.”

Trong nháy mắt yêu quái với các loại tạo hình, theo bốn phương tám hướng đi tới, chen lấn tràn đầy Thủy Liêm động này.

Một người đàn ông trung niên hèn mọn để râu cá trê nhảy tót lên trước mặt ngưu yêu, siểm cười quyến rũ nói: “Đại vương...”

“Bộp~.”

Vừa mới nói hai chữ, người đàn ông trung niên đã bị một bàn tay to như quạt hương bồ đánh bay.

Ngưu yêu lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, ta không phải đại vương, các ngươi gọi Nhị vương.”

Ngưu yêu nhìn các loại tiểu yêu ly kỳ cổ quái, bi thương lắc đầu, không khỏi không cảm khái một câu, “Thực sự là một đời không bằng một đời mà!”

“Mấy tên dễ nhìn chút lại đây, cùng lão tử đi đón đại vương, còn dư lại thì giữ nhà cho lão tử, vẻ ngoài của cả đám chả khác nào đống phân.”

Nói xong hắc vụ quanh thân ngưu yêu quay cuồng cuồn cuộn, sau đó một người vạm vỡ mặc tây trang, mang mắt kính xuất hiện trước mặt chúng tiểu yêu.

“Nhị vương uy vũ, Nhị vương uy vũ.”

Ngày hôm nay khí trời rất không tồi, tâm trạng Tiêu Trần cũng tốt.

Sau khi Cẩu Đản ăn xong bữa sáng là một nồi cơm, nửa rương bánh kem, mười cái bánh bao thịt lớn, Tiêu Trần liền mang theo Cẩu Đản xuất phát.

Lần này Tiêu Trần khiêng một rương bánh bích quy gấu lớn, bởi vì ngày hôm nay Tiêu Trần sẽ ở trong học viện thật lâu.

“Cẩu Đản lấy ghế của ba, chúng ta đi.” Tiêu Trần khiêng cái rương, vui vẻ kêu gọi Cẩu Đản vẫn còn đang đánh ợ một cái.

Cẩu Đản nghe giọng của Tiêu Trần, vui cười mắt đều híp lại, gật đầu không ngừng: “Dạ vâng ba.”

“Meo~”

Một con mèo con và một con mèo đen nhỏ lẻn đến trước người Tiêu Trần, không ngừng vòng vo ở chân Tiêu Trần.

Tiêu Trần vui lên, “Sao lại quên hai đứa mi rồi.”

Lãnh Tiểu Lộ đi địa ngục thì cũng không mang theo con mèo đen nhỏ tên là Tiểu Bảo này.

Hiện tại mèo con và mèo đen nhỏ thành bạn tốt, mỗi ngày cùng nhau lêu lổng, có phần vui đến quên cả trời đất.

Tại sao hôm nay lại đột nhiên nghĩ tới đi cùng mình nhỉ.

Tiêu Trần nghiêng đầu dùng cằm chỉ bờ vai của mình.

Mèo đen nhỏ khéo léo nhảy đến trên vai Tiêu Trần, ngồi ngay ngắn ở trên, mắt nhìn phía trước, rất có một bộ dạng khí khái chỉ điểm giang sơn.

 

3.03188 sec| 2412.336 kb