Lãnh Tiểu Lộ rất không tình nguyện gật đầu.

Trên đường đá nhỏ im ắng, trong tay Lãnh Duy Nhã nắm chiếc răng nọ, lòng đoán thân phận cụ thể của Tiêu Trần.

Nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra lý do vì sao, hình như ở Hoa Hạ ngoại trừ Thanh Y Hầu ra, không ai có thể lật đổ một gia tộc lớn được.

Tiêu Trần đi ở phía trước, tự hỏi một lúc lâu rồi hỏi: “Phu nhân, biết nguyên nhân hình thành sông Tịch Tịnh không?”

Tiêu Trần hỏi như vậy là bởi vì hắn thấy sông Tịch Tịnh trong kết giới oán khí không bộ dạng như bây giờ.

Nói một cách khác, vì sao lại có sự hình thành nên sông Tịch Tịnh hiện tại? Và cái Tiêu Trần quan tâm là, ai có năng lực lớn như vậy, bày ra một trận pháp lớn như thế ở sông Tịch Tịnh.

Lãnh Duy Nhã hơi ngượng nghịu lắc đầu: “Cái này tôi thật sự không biết nữa.”

Tiêu Trần trợn trừng mắt, đều là lũ ngu hỏi cái mẹ gì cũng không biết.

“Trách nhiệm của nhà họ Lãnh các người không phải là trông sông Tịch Tịnh sao, tại sao cả cái này cũng không biết?” Tiêu Trần có chút khó chịu hỏi.

Lãnh Duy Nhã suy nghĩ một chút, nhớ tới một ít bí văn trong gia tộc.

“Có người nói sự quật khởi và phát triển của nhà họ Lãnh, là vì trước đây có một người, giao đá khắc phong ấn cho lão tổ tông của nhà họ Lãnh, đồng thời cũng truyền thụ thuật Linh Miêu. Từ đó trở đi, nhà họ Lãnh nhanh chóng lớn mạnh, thế nhưng nhà họ Lãnh cũng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lời nhắn của người thần bí, trông giữ sông Tịch Tịnh.”

“Một người?”

Tiêu Trần vẻ mặt mộng bức: “Nam, nữ, cao thấp mập ốm thế nào?”

Lãnh Duy Nhã cố gắng nhớ lại, ghi chép về người thần bí kia, trong tất cả điển tịch của gia tộc đều giữ kín như bưng, nhưng mà từ đôi câu vài lời vẫn có thể đoán ra được một chút.

Lãnh Duy Nhã nghĩ một lát nói: “Thông qua một ít ghi chép trong gia tộc, có thể suy đoán ra hẳn là một phụ nữ, hơn nữa còn là phụ nữ rất xinh đẹp.”

Tiêu Trần lắc đầu, xem ra lần này lại thua lỗ rồi, chả hỏi được cái quần què gì cả.

Tiêu Trần không quá hết hy vọng tiếp tục hỏi: “Vậy thì, hẳn các người biết dưới đáy sông Tịch Tịnh có cái gì chứ?”

Lần này Lãnh Duy Nhã gật đầu nói: “Nghe nói là phong ấn một con cương thi thuỷ tổ của Cương Thần, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.”

Tiêu Trần vỗ đầu một cái: “Thật là, lần này thiệt thòi quá đi mất, cái gọi là năm họ mười tộc này cũng chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay người khác mà thôi.”

Ngay lúc Tiêu Trần chuẩn bị rời đi, một tiếng kêu thê thảm vang lên.

Một người trẻ tuổi người đầy vết máu, trang phục toàn thân rách rưới điên cuồng chạy về phía Tiêu Trần.

Đi đằng sau cậu ta là đội quân mèo con trùng trùng điệp điệp, thỉnh thoảng có mèo con nóng nảy nhảy dựng lên thoáng quấy nhiễu cậu ta một cái.

Thấy Lãnh Duy Nhã, người trẻ tuổi kích động lệ rơi đầy mặt.

“Mẹ, mẹ ơi cứu con!”

Lãnh Duy Nhã cũng thờ ơ, dáng vẻ xem kịch vui.

Nhìn phản ứng của Lãnh Duy Nhã, người trẻ tuổi kêu khóc: “Con là con trai ruột của mẹ mà, mẹ không thể đối xử với con như vậy.”

Lãnh Duy Nhã: “Ha ha, ai bảo mày đi chọc tức chúng nó chi.”

Tiêu Trần đầy hứng thú đám đại quân mèo con kia, những con mèo con này rất có linh khí, hai con dẫn đầu thậm chí còn có đạo hạnh khá cao.

Tiêu Trần thật sự rất thích mấy con nhiều lông như thế kia, nếu không sẽ không mặc cho con mèo mun nho nhỏ kia nhảy loạn ở trên người mình.

Ở Hạo Nhiên đại thế giới, Tiêu Trần nuôi một con cáo nhỏ, tuy rằng bởi vì chăm quá tốt nên trở thành một quả cầu, nhưng Tiêu Trần vẫn không ái ngại cưng chiều nó.

Tiêu Trần ngoéo tay với con mèo mun lớn và mèo trắng dẫn đầu, cười nói: “Qua đây.”

Hành động của Tiêu Trần làm Lãnh Duy Nhã hết hồn, con mèo mun lớn và mèo trắng chính là thổ bá vương trong trấn nhỏ đấy.

Ở trong trấn nhỏ, những con mèo con này ngoại trừ nghe Lãnh Tiểu Lộ nói ra, đối với người khác thậm chí là cả gia chủ nhà họ Lãnh là cô ta thì những con mèo con này đều lạnh nhạt.

Lãnh Duy Nhã rất sợ những con mèo con này tức lên, chạy tới quấy nhiễu một trận.

Nhưng điều khiến Lãnh Duy Nhã không nghĩ tới chính là, mèo con bình thường như thổ tài chủ khi đối mặt với Tiêu Trần lại rất ngoan ngoãn, nhún người một phát đã nhảy tót lên người Tiêu Trần.

Hai con mèo con đi tới bên chân Tiêu Trần, cong cả người, lượn vòng quanh chân của Tiêu Trần.

Bộ dạng ngoan ngoãn đó khiến Lãnh Duy Nhã và Lãnh Minh đều ngẩn người, hai con thổ bá vương đó sửa tính từ khi nào thế.

Tiêu Trần nhéo mặt mèo, cười nói: “Tu hành cho tốt, sớm muộn gì cũng sẽ ra thôi.”

Hai con mèo khẽ gật đầu với Tiêu Trần.

Sau khi từ biệt Lãnh Duy Nhã, Tiêu Trần bước lên con đường đến sông Tịch Tịnh

Sau khi Tiêu Trần rời khỏi chưa được bao lâu thì có ba nhóm người đi tới tiểu trấn Thương Nguyệt.

 

0.16914 sec| 2412.438 kb