Tướng quân xoay người nói gì với ‘thiếu nữ’, ‘thiếu nữ’ thỉnh thoảng lại nhìn trộm qua Tiêu Trần, hai gò má ửng đỏ.
Tiêu Trần thấy phản ứng của ‘thiếu nữ’ thì vui vẻ không thôi. Chẳng lẽ thằng nhóc trap nữ này còn coi trọng ông đây hay sao?
Sau khi dặn dò xong, tướng quân xoay người lên ngựa, dùng ngân thương nhấc Hỉ Tang Quỷ nửa chết nửa sống lên, xiên hàng này tại mũi thương, phóng khoáng đi xa.
Tiêu Trần thấy cảnh này thì dựng ngón tay cái: "Làm bộ làm tịch đến không bắt bẻ nổi."
Tiêu Trần vừa nói xong, tất cả mọi người thấy người tướng quân thoáng run lên.
Tiêu Trần thấy ‘thiếu nữ’ dè dặt đỏ mặt cách đó không xa thì nói: "Khì, lão Diêm Vương, chúng ta đi thôi."
"Meo~"
Mèo đen nhỏ kêu một tiếng với thiếu nữ, ý bảo cậu ta lại đây.
‘Thiếu nữ’ ra vẻ mờ mịt nhìn Tiêu Trần, thực rõ ràng cậu ta cũng không biết Tiêu Trần gọi lão Diêm Vương là gọi mình.
Thấy phản ứng của ‘thiếu nữ’, Tiêu Trần biết ngay hàng này không biết gì.
Tiêu Trần vẫy tay với ‘thiếu nữ’: "Nhóc ranh, mau đi thôi."
Lúc này ‘thiếu nữ; mới phản ứng lại là Tiêu Trần đang gọi mình. ‘Thiếu nữ’ bay nhanh đến bên người Tiêu Trần, đỏ mặt nói: "Chào anh, em là gọi là Lãnh Tiểu Lộ."
Tiêu Trần vẫn rất thích nhóc ranh nhát gan thẹn thùng này, sờ sờ đầu cậu ta: "Anh đây là Tiêu Trần, sau này có người bắt nạt nhóc thì báo tên anh ra."
Tiêu Trần nói xong nắm tay Lãnh Tiểu Lộ định rời đi.
Tay nhỏ bé bị Tiêu Trần nắm, Lãnh Tiểu Lộ xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Đúng lúc này, Từ Kiến Quân hôn mê nãy giờ bất ngờ chuyển tỉnh, há miệng hộc ra một búng máu tươi, mặt từ tái nhợt chuyển thành màu xanh đen.
"Tổ trưởng."
"Từ tổ trưởng."
"Lão Trương."
Tiếng kinh hô vang lên, mọi người phần phật vây lấy anh ta.
Một người đàn ông trung niên vẻ ngoài uy nghiêm đặt tay lên bắt mạch cho Từ Kiến Quân, sắc mặt ngày càng khó coi.
Trương Thắng Lam nhìn vẻ mặt của người đàn ông trung niên thì đáy lòng giật thót, có chút lo lắng hỏi: "Lão Ngụy, thế nào rồi?"
"Ọe!"
Từ Kiến Quân lại phun ra một ngụm máu đen, người cũng ngất xỉu lần nữa.
Người đàn ông trung niên nhìn mọi người, thở dài một hơi thật mạnh, giọng nói trầm trọng: "Gân mạch đứt đoạn, khí cơ trong cơ thể đâm loạn, chỉ e…"
Người đàn ông trung niên không nói thêm gì nữa, nhưng mọi người đều đã đoán được kết quả, chính là phải chết không thể nghi ngờ.
Kết quả của Từ Kiến Quân chính là người tu luyện bọn họ sợ hãi gặp phải nhất. Kinh mạch đứt đoạn, khí cơ đâm loạn trong cơ thể, cảm giác đau đớn này không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Trước khi chết còn phải thừa nhận đau đớn kịch liệt như thế, mọi người ở đây đều thương xót không thôi, có vài cô gái cảm tính đã nức nở khóc lên.
Bạch Chỉ hôn mê bên kia cũng dần chuyển tỉnh, đúng lúc nghe được lời của người đàn ông trung niên kia.
Bạch Chỉ thoáng lặng đi, lúc la lúc lắc đứng lên.
Tuy Từ Kiến Quân bảo hộ cô ta rất tốt, nhưng một chưởng Hỉ Tang Quỷ chụp trúng lưng cô ta vẫn khiến cô ta chịu thương nặng vô cùng.
Bạch Chỉ lảo đảo đi về phía Từ Kiến Quân đang hôn mê, mọi người tự giác tách ra một con đường.
Ai cũng biết hai người này là một đôi oan gia, mọi người cũng tin chắc sớm hay muộn có một ngày hai người này sẽ nắm tay nhau bước vào điện phủ hôn nhân.
Nhưng giờ hai người họ như chim mất một cánh, không bao giờ có thể bay cao nữa.
Bạch Chỉ ôm chặt Từ Kiến Quân, nước mắt không tiếng động rơi tí tách.
Đáng mừng là bây giờ Từ Kiến Quân hôn mê rồi, không cần cảm nhận đau đớn khi khí cơ chạy loạn trong cơ thể.
Nhưng đây cũng là điểm bất hạnh nhất, bởi vì thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh lại không thể thấy cô lần cuối.
Mọi người chậm rãi giơ tay phải lên đặt lên huyệt Thái Dương làm kính chào theo nghi thức quân đội. Bọn họ chỉ có thể dùng cách thức đơn giản nhất, cũng trang nghiêm nhất này để tiễn đưa Từ Kiến Quân.
"Này này này, qua một bên chơi đi, đứng chắn cái gì đấy?" Một giọng nói cực không hòa hợp thoáng cái đánh tan không khí trang nghiêm tại hiện trường.
Tiêu Trần nắm tay Lãnh Tiểu Lộ đẩy ra đống người chặn đường, đi tới trước người Từ Kiến Quân.
Hành động của Tiêu Trần đúng là đại bất kính, có người nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo định lên cho Tiêu Trần một trận.
Những người này lập tức bị người bên cạnh ngăn lại, nhắc nhở chuyện xảy ra trên người Hỉ Tang Quỷ vừa rồi với bọn họ.
Này chẳng khác nào một chậu nước lạnh tưới thẳng vào đầu, làm mấy người xúc động kia tỉnh táo lại.
Tiêu Trần làm bộ làm tịch nắm tay Từ Kiến Quân lên, ra hình ra dáng chuẩn mạch cho người ta.
Trên mặt đoàn người đều lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, thiếu niên trước mặt chính là người có thể đè nặng Hỉ Tang Quỷ mà đánh đấy. Không chừng thật sự có biện pháp cứu Từ Kiến Quân cũng nên.
Tiêu Trần bắt mạch xong, nhàn nhã ung dung nhìn lên trời.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo