Trên những cánh cửa cũ kĩ dán môn thần đã bị bong màu, khắp cột trụ ở cổng đóng đầy đinh tán, điều này khiến cho trấn nhỏ giống như một cụ già gần đất xa trời.

Con đường rải đá xanh phủ đầy rêu phong, kéo dài đến tận mỗi một góc của trấn nhỏ, bông hoa nhỏ không biết tên mọc lên giữa khe hở của những viên đá, không người ngắt hái.

Mấy cụ già đi qua đi lại trên con đường lát đá xanh.

Một ông lão với chòm râu trắng như tuyết ngồi dưới mái hiên, cầm một chiếc quạt nan trong tay, thong thả quạt, một chú mèo vàng béo ú ngồi bên cạnh ông ấy.

Thời gian ở đây trôi qua rất chậm, hết thảy trông có vẻ yên bình như vậy.

Ông cụ duỗi tay rồi nói với con mèo vàng: “A Đại, bắt tay nào.”

Chú mèo vàng xoay khuôn mặt to tròn một chút, kiêu ngạo ngẩng đầu, không thèm để ý tới lời nói của ông cụ.

Ông lão phe phẩy chiếc quạt, cười ha ha nói: “Giảm bớt một nửa bữa trưa nay.”

Chú mèo vàng nghe thấy thế, cực kỳ không tình nguyện vươn một chiếc móng đặt lên lòng bàn tay gầy guộc khô héo của ông ấy.

Ông lão cười híp mắt, sờ đầu nó, nhìn con đường lát đá xanh hun hút thở dài nói: “Bé cưng đi dòng sông Tịch Tịnh đã nhiều ngày như vậy mãi chưa trở về, thật sự khiến người ta lo lắng!”

Đúng lúc này một đám thanh niên vạm vỡ đi ra từ cuối con đường lát đá xanh.

Đám người hùng hùng hổ hổ đi ngang qua bên cạnh ông lão, tất cả đều dừng lại kính cẩn gọi một tiếng: “Ông Ba!”

Ông lão nhìn đám người hùng hổ này rồi mắng mỏ: “Đám khốn khiếp các người lại đi đâu thế? Tôi nói cho các anh biết, nếu lại ra ngoài gây rắc rối thì tôi nhất định sẽ nói với gia chủ.”

Một vị thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài tuấn tú, dáng người thon dài đứng đầu mỉm cười hì hì: “Ông Ba, ông đang nói gì thế, có phải đang suy nghĩ bé cưng lâu như thế còn chưa trở về ư? Mấy người làm anh như chúng cháu sao có thể yên tâm chứ, đang định tới sông Tịch Tịnh điều tra một chút.”

Ông lão đập tay một nhát lên bàn giận dữ nói: “Làm bừa, sông Tịch Tịnh là nơi muốn vào là vào được hay sao?”

Tuy rằng giọng điệu trong miệng ông ấy rất hung dữ, nhưng lại chớp mắt mấp máy miệng, như thể đang ra hiệu gì đó.

Người trẻ tuổi đưa mắt liếc nhìn trái phải, đuôi mắt phát hiện trên mái một ngôi nhà cũ kĩ cách đó không xa có một con mèo đen đang đứng.

Trong lòng cậu ta đã hiểu rõ, xoay người phất tay với những kẻ phía sau: “Đều ngây ra đấy làm gì nữa, không nghe thấy lời của ông Ba đã nói à, giải tán hết đi.”

Người trẻ tuổi vừa nói, con ngươi vừa liếc xéo nhìn về phía mái nhà bên kia, trong lòng mọi người đều hiểu rõ lập tức giải tán.

Sau khi mọi người rời khỏi, người trẻ tuổi mới thở dài một hơi, có hơi oán trách nói: “Cũng không biết mẹ cháu nghĩ như thế nào nữa, cả ngày đều để tên ngốc kia theo dõi chúng cháu, không để chúng cháu đi tìm bé cưng.”

Nghe thấy người trẻ tuổi nói vậy, ông lão nhìn cậu ta với vẻ mặt sợ hãi: “Lãnh Minh, cháu vừa mới nói gì thế, tên ngốc ư?”

Dường như người trẻ tuổi đột nhiên tỉnh táo lại, sợ tới mức cổ chân mềm nhũn.

“Ông Ba, cứu cháu với.” Lãnh Minh mếu máo hét lên.

Ông cụ ôm lấy con mèo vàng béo ú ở bên cạnh, chui vào sau cánh cửa nhanh như chớp.

“Rầm!”

Ông cụ đóng cửa thật mạnh, nhìn tư thế mạnh mẽ kia ai có thể nghĩ tới đó là một ông lão đã râu tóc bạc phơ.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Lãnh Minh đập cửa gào khóc nói: “Ông Ba, ông không thể như vậy được.”

“Cút đi, bộ xương già này của ta không thể chịu được giày vò.” Giọng nói của ông cụ vang lên sau cánh cửa.

“Meooo...”

Đúng lúc này một tiếng mèo kêu phá vỡ sự yên tĩnh của trấn nhỏ.

Ngay khi tiếng mèo kêu này vừa dứt, từng thân ảnh như bóng ma chui ra từ mọi hướng của trấn nhỏ.

Cùng lúc đó, những ông bà cụ vừa rồi vẫn còn đang đi dạo trên đường phố lớn, sau khi nghe thấy tiếng mèo kêu, cơ thể mạnh mẽ lao nhanh trở về nhà mình, sau đó đóng cửa lại thật mạnh.

“Meooo... Meooo...”

Những con mèo tụ tập lại cùng nhau hết đám này đến đám khác, như thể nước lũ đang xông về phái Lãnh Minh.

Dẫn đầu là một con mèo lớn cả người đen tuyền, trong con ngươi xanh lục của nó lấp lánh ánh sáng u tối, nhìn chằm chằm vào Lãnh Minh.

Cả người cậu ta run lên sau đó cười gượng nói: “Hắc Nguyệt đại gia, vừa rồi là tiểu nhân không biết giữ mồm giữ miệng, lão nhân gia ngài cứ coi như tôi đang đánh rắm đi.”

Con mèo đen rất có tính người nhoẻn miệng cười, như thể đang mỉm cười chế giễu.

Nhìn thấy cảnh này, Lãnh Minh cũng không nhiều lời thừa thãi, vắt chân lên cổ bỏ chạy.

“Meooo...”

Mèo đen ra lệnh một tiếng, đại quân mèo ở phía sau nó xông về phía Lãnh Minh.

Lãnh Minh vừa chạy vừa tát mình hai nhát: “Ai bảo mày thối mồm, ai bảo mày thối mồm này.”

‘Rầm! Rầm! Rầm! ’

Lãnh Minh gõ một cánh cửa rồi gào khan: “Ông hai cứu cháu với.”

 

0.14738 sec| 2421.594 kb