Ngọn lửa màu xanh lục trong mắt Tiêu Trần bỗng nhiên nhảy lên, bóng người có lớp sương mù bao quanh kia trong nháy mắt bị Tiêu Trần xem thấu.

Bóng người mơ hồ bắt đầu rõ ràng.

Đó là một cô gái, có thể hẳn là một cô gái rất xinh đẹp.

Tiêu Trần chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô gái, cô gái mặc váy dài, tóc đen sau lưng như là thác nước.

Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, thế nhưng Tiêu Trần cảm giác rất có thể khuôn mặt của cô gái này rất đẹp.

Nhưng mà chuyện khiến Tiêu Trần trợn mắt hốc mồm xảy ra, dường như cô gái cảm nhận được ánh nhìn trộm của Tiêu Trần, cô gái chậm rãi giơ tay phải siết thành quả đấm lên.

Sau đó trong ánh mắt của Tiêu Trần, cô gái thoáng cái bắn ra ngón giữa của quả đấm, hung hăng dựng thẳng về phía Tiêu Trần.

Vẻ mặt Tiêu Trần nghệt ra nhìn đỉnh núi đã trống rỗng, sau khi cô gái giơ ngón cái xong thì biến mất.

Thường nói thiên đạo có luân hồi, từ trước đến nay đều là Tiêu Trần giơ ngón giữa với người khác, ngày hôm nay lại đến phiên mình.

Nhìn đỉnh núi trống rỗng, Tiêu Trần tức giận đến ngứa răng, bởi vì Tiêu Trần thật sự không làm được gì đối phương cả.

Từ sau khi sống lại, thực lực của Tiêu Trần căn bản là không khôi phục được nhiều.

Một là thời gian sống lại quá ngắn.

Hai là chuyện tạp nham thực sự quá nhiều, xử lý Tần Chí Đan, xử lý Tu La Nhãn, còn có người trong nhà, điều này làm cho Tiêu Trần thật sự không có nhiều thời gian để nghĩ về phương pháp khôi phục thực lực.

Nhưng mà bây giờ hay lắm, mới vừa có chút thời gian định đến sông Tịch Tịnh lấy ít thứ, thì bị người ta giơ ngón giữa.

“Đừng để tôi bắt được cô, nếu không tôi sẽ treo cô lên cây đánh đấy.” Tiêu Trần hung tợn nói thầm vài câu.

Sau chuyện bị giơ ngón giữa, Tiêu Trần nghĩ tới chuyện công pháp.

Lần trước học được Bát Bộ Quỷ của Minh Tư, cái thứ này khiến Tiêu Trần hơi đau đầu.

Tuy rằng lực sát thương của Băng Quỷ đối với âm hồn cũng mạnh thực sự, thế nhưng đối với người sống hình như hiệu quả chỉ tàm tạm.

Con hàng giơ ngón giữa ban nãy rõ ràng là một người sống, Tiêu Trần bắt đầu tìm tòi trong Bát Bộ Quỷ xem có chiêu thức gì có hiệu quả với người sống không.

Kim Quỷ tựa hồ lấy sắc bén làm chủ, nhưng lại cần nanh quỷ làm môi giới.

Hiện tại đi đâu tìm răng chứ, cái thứ nanh quỷ này cũng không dễ làm, ngoại trừ âm hồn thực lực cường đại sẽ mọc ra nanh quỷ ra, âm hồn bình thường lại không loại đồ chơi này.

Mộc Quỷ chủ khôi phục, vô dụng.

Hỏa Quỷ thì lại lợi hại, đối với người sống hay âm hồn đều có lực sát thương cường đại, nhưng lại cần Cửu U Hỏa làm môi giới.

Trên địa cầu ngay cả Minh phủ cũng không có, đi nơi nào tìm Cửu U Hỏa đây.

Tiêu Trần lần lượt điểm qua trong đầu, cuối cùng khi nhìn thấy Vong Quỷ, đôi mắt sáng lên.

Trong Bát Bộ Quỷ chỉ có điều kiện phát động Vong Quỷ này là đơn giản nhất, chỉ cần có thi thể là được.

Theo thời gian trôi qua, Tiêu Trần dần dần tiến vào nửa đoạn sau sông Tịch Tịnh.

Khi đi ngang qua Thiên Tà động, Tiêu Trần nhìn một cái, theo một cái tình báo đạt được từ lão đầu nọ.

Bắt đầu từ đêm qua, đã có người tiến vào sông Tịch Tịnh liên tục, theo lão đầu suy tính, chí ít đã có năm mươi, sáu mươi người tiến vào sông Tịch Tịnh.

Đối với chuyện này Tiêu Trần cũng không để ý lắm, điều duy nhất khiến Tiêu Trần thấy hứng thú là, tựa hồ có một đám quỷ hút máu tiến vào nơi này.

Nghĩ đến Kim Quỷ bên trong Bát Bộ Quỷ, Tiêu Trần định dùng hàm răng của quỷ hút máu để thay thế cũng được, dù sao đều mang một chữ Quỷ mà.

Sau khi đại trận trên sông Tịch Tịnh mất đi sự áp chế, tất cả âm khí vốn tụ tập trong con sông này tản ra ngoài.

Sông Tịch Tịnh cũng chỉ được coi là một vùng đất tụ âm hơi lớn chút mà thôi.

Theo thời gian trôi qua, cảnh tượng trước mắt Tiêu Trần bỗng nhiên có biến hóa.

Tiêu Trần nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi nghệt ra.

Bởi vì sông Tịch Tịnh trước mắt thế mà lại xuất hiện phân nhánh, một tòa núi Chết đột nhiên xuất hiện, cắt đôi dòng sông đang yên đang lành.

Tiêu Trần ngàn tính vạn tính cũng không tính được tình huống hiện tại, nhìn khúc sông một phân thành hai, Tiêu Trần cau mày, sau một lúc rất nghiêm túc suy tư trong lòng, vẫn là quyết định cẩn thận đối phó.

Tiêu Trần giơ tay lên, trong miệng lẩm bẩm “Gà trống nhỏ, điểm xem người đó là ai.”

Nói xong cả câu, ngón tay đã rơi vào con sông bên phải, Tiêu Trần không nói hai lời, lập tức đi vào dòng sông bên trái.

Mà lúc này một trên ngọn núi ở xa xa, một bóng người mơ hồ nhìn mọi chuyện Tiêu Trần làm, trầm mặc một hồi lâu rồi nói hai chữ.

“Đồ điên.”

Theo thời gian trôi qua, mặt trời dần lên đến đỉnh đầu, thế nhưng con sông nhỏ này giống như không có cuối, vẫn liếc mắt không nhìn thấy bờ bến.

Tiêu Trần cau mày, nghĩ thầm lẽ nào đi lầm đường mẹ nó rồi?

 

0.13625 sec| 2435.156 kb