“Gâu gâu.”

Một chú chó lông vàng cười ngốc nghếch chạy tới, nó nhìn vào chiếc túi trống rỗng, sau đó lại nhìn Tiêu Trần với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lúc này, Tiêu Trần cũng nhận ra có gì điều không ổn, hai con chó vàng in trên chiếc túi thật sự quá bắt mắt.

“Chết tiệt, mình đã làm gì vậy? Mẹ kiếp mình lại ăn hết nửa túi thức ăn cho chó?” Tiêu Trần ngơ ngác nhìn Vương Đa Đa.

Vương Đa Đa lắc chiếc túi rỗng rồi hỏi: “Anh Tiêu Trần, mấy cái bánh quy nhỏ này có ngon không? Đa Đa luôn muốn ăn thử, nhưng mẹ lại không cho.”

Khóe miệng Tiêu Trần giật giật vài cái, ngượng ngùng cười: “Ngon, giòn, có vị thịt gà, hê hê...”

Vương Đa Đa suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Nhưng mẹ nói rằng đó là đồ ăn cho chó mà!”

Tiêu Trần giật mí mắt, sau đó nở nụ cười xấu xa: “Đừng nghe lời mẹ, ngon hay không phải tự mình thử mới biết được.”

Vương Đa Đa gật đầu, lấy từ trong cái túi đeo trên người ra vài viên kẹo đưa cho Tiêu Trần: “Anh Tiêu Trần ăn kẹo đi.”

Nhìn viên kẹo trong tay Vương Đa Đa, Tiêu Trần thật muốn bóp chết nhóc ngốc này: “Mình đường đường là một vị Đại Đế, thế mà lại đi ăn hết nửa gói thức ăn cho chó. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này còn lăn lộn thế nào nữa? Những người khác sẽ nghĩ về mình ra sao?”

Tiêu Trần đang nghiêm túc xem xét có nên giết người diệt khẩu hay không.

Tuy thấy Tiêu Trần không lấy kẹo, nhưng lần này Vương Đa Đa lại không khóc như lần trước nữa, cô bé lại đưa tay ra trước mặt Lãnh Tiểu Lộ, nói: “Anh trai xinh đẹp ăn kẹo đi.”

Tiêu Trần nghe vậy cũng có chút tò mò, mặc dù Lãnh Tiểu Lộ là trai giả gái, nhưng bề ngoài nhìn thế nào cũng giống con gái mà.

Chẳng lẽ nhóc ngốc này có kỹ năng gì đặc biệt?

Dường như không quan tâm người khác gọi mình là gì, Lãnh Tiểu Lộ nhận lấy kẹo rồi lịch sự cảm ơn.

Tiêu Trần hỏi: “Nhóc ngốc, người ta là chị mà, sao em lại gọi là anh?”

Vương Đa Đa bĩu môi nhìn vào ngực của Lãnh Tiểu Lộ, nói: “Chị? Vậy tại sao chị này không có ngực?”

“Phụt!”

Tiêu Trần suýt chút thì phun ra máu, con nhóc này chỉ dùng ngực để phân biệt nam nữ thôi sao? Mắt bị đũng quần che mất rồi à?

Vương Đa Đa ngơ ngác nhìn Lãnh Tiểu Lộ.

Lúc này, một chú chó Sharpei bụng phệ vẫy đuôi như quạt điện xuất hiện trong tầm nhìn của Tiêu Trần.

Nhìn cái bụng sắp phát sáng của nó, Tiêu Trần bay lên đá một cái: “Ya, mày là yêu quái phương nào?”

Sharpei bị Tiêu Trần đá bay ra ngoài, phun ra một mớ hỗn tạp trên không trung.

“Oa, Đại Đầu, Đại Đầu, mày không sao chứ!” Vương Đa Đa chạy đến nhặt chú Sharpei trở lại.

Nhìn nó lè lưỡi trợn mắt, Vương Đa Đa trực tiếp bật khóc nức nở.

“Hu hu…” Vương Đa Đa vừa khóc vừa nói: “Sao anh lại nỡ lòng đánh một con chó đáng yêu như vậy chứ?”

Tiêu Trần xách gáy con Sharpei một cách ác ý.

“Ai đang túm gáy nắm giữ vận mệnh của mày?” Tiêu Trần vừa hỏi vừa nhìn Sharpei.

Sharpei nhìn nụ cười của Tiêu Trần, điên cuồng lắc đầu.

Tiêu Trần hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Mày là chó sao?”

Sharpei tỏ vẻ bối rối: ‘Tôi không phải là chó thì là lợn chắc? ’

Nhưng nhìn nụ cười của Tiêu Trần, Sharpei ta bỗng nhiên rùng mình, thế rồi dưới cái nhìn của ba người, nó lắc đầu một cách điên cuồng.

Tiêu Trần hài lòng gật đầu, ném con chó Sharpei cho Vương Đa Đa: “Em xem, nó thừa nhận nó không phải là chó rồi kìa. Thế nên nhóc ngốc, anh không hề đánh chó, đừng mở miệng vu oan cho anh!”

Vương Đa Đa ôm lấy con chó Sharpei, đặt ở trước mặt hắn rồi nghiêm túc hỏi: “Đại Đầu, mày thật sự không phải là chó sao?”

Sharpei nhìn vào đôi mắt to ngấn nước của Vương Đa Đa, rồi lại nhìn Tiêu Trần đang rời đi, cuối cùng vẫn không dám lắc đầu.

Lúc này, Tiêu Mạn Ngữ tình cờ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiêu Trần đang nắm tay Lãnh Tiểu Lộ.

“Ba, mẹ, anh trai đưa bạn gái về rồi.”

Tiêu Trần suýt chút nữa thì hộc máu, nó đang nói cái quái gì vậy?

Mẹ của Tiêu Trần ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần, tốc độ thực sự nhanh đến đáng sợ.

Mẹ Tiêu Trần nắm lấy tay Lãnh Tiểu Lộ, cười ha hả kéo cậu ta vào nhà, để lại Tiêu Trần với một khuôn mặt ngơ ngác.

“Cô gái, cháu tên gì?”

Lãnh Tiểu Lộ có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói nhỏ: “Chào cô, cháu tên là Lãnh Tiểu Lộ ạ.”

Mẹ của Tiêu Trần nhìn Lãnh Tiểu Lộ đỏ mặt thì yêu thích không thôi.

Cô gái này không chỉ xinh đẹp mà tính cách còn dịu dàng nho nhã nữa.

“Tiểu Lộ, cháu là người ở đâu?”

“Tiểu Lộ, cháu gặp Tiểu Trần khi nào?”

“Tiểu Lộ, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

“Tiểu Lộ, cháu hãy giữ lấy chiếc vòng này. Đây là của hồi môn mà bà nội của Tiểu Trần để lại cho cô.”

Bị mẹ của Tiêu Trần truy hỏi, khuôn mặt của Lãnh Tiểu Lộ bỗng chốc đỏ bừng, đây rõ ràng là cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và con dâu tương lai mà!

Tiêu Trần ở bên cạnh nghe xong cũng choáng váng, ha ha!

Tại bàn ăn, Tiêu Chính Dương nhìn Lãnh Tiểu Lộ càng xem càng thích, vừa xinh đẹp lại có tính tình tốt, thật sự rất khó tìm được một cô gái như vậy.

 

0.16722 sec| 2418.852 kb