Những vị thần này đều thờ cúng các tướng lĩnh đã chiến đấu trên chiến trường trong suốt cuộc đời hoặc những người có uy vọng cực cao. Họ chủ yếu phụ trách sự ổn định khí vận sông núi cũng như quản lý tất cả yêu ma quỷ quái trực thuộc vùng đất đó, không để chúng làm mưa làm gió, duy trì yên bình một phương.

Những vị thần này đều được các vương triều đúc tượng vàng, thờ phụng trong đền chùa, được hưởng hương hoa của người đời.

Những vị thần sông núi này sẽ ra đời và biến mất cùng với sự thay đổi của các triều đại.

Tiêu Trần từng gặp một vương triều lớn đã duy trì qua hàng chục ngàn năm, trong vương triều này có một vị sơn thần, thậm chí vị sơn thần này còn có tư cách trở thành Hoàng đế.

Tiêu Trần đã từng gặp rất nhiều Sơn thần, Thủy thần, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Trần nhìn thấy m Thần xuất hiện ở dương gian.

Trong Hạo Nhiên đại thế giới, Minh phủ có tồn tại, đó là nơi linh hồn trở về sau khi chết.

m Thần phụ trách quản lý âm hồn và cai quản trật tự của Minh phủ. Minh Tư không thể để m Thần tới dương gian, quấy nhiễu quy tắc vận hành của Thiên Đạo.

Nhìn m Thần của Lãnh Tiểu Lộ, Tiêu Trần bỗng nhiên thấy đau đầu.m Thần xuất hiện ở dương gian, đây là dấu hiệu của việc thế giới đại loạn!

Mặc dù m Thần nghe có vẻ hơi đáng sợ, nhưng nó cũng liên quan đến từ ‘Thần’, cũng là một vị chính thần uy nghiêm được mọi người thờ kính.

m Thần quản lý âm hồn ở Minh phủ, tuy sức mạnh không bằng ba vị đại nhân Minh Tư, nhưng cũng có thể coi là chư hầu một phương rồi.

Tuy nhiên, điều khiến Tiêu Trần khó hiểu là những âm hồn này quá kính trọng Lãnh Tiểu Lộ.

Nghĩ đến những gì tướng quân mặc giáp bạc nói hôm nay, lẽ nào Lãnh Tiểu Lộ thực sự là lão Diêm Vương sao?

Tiêu Trần đi theo sau Lãnh Tiểu Lộ, không làm phiền cậu ta mà chỉ yên lặng quan sát.

Cấp bậc của m Thần cao hơn nhiều so với cô hồn dã quỷ, ngay cả người tu đạo lâu năm cũng khó có thể phát hiện ra nếu không có con mắt âm dương.

Điều khiến Tiêu Trần tức giận là hắn vốn tưởng rằng m Thần định làm chuyện gì lớn, nhưng ai biết được tên này lại lang thang khắp nơi, ra oai với đám âm hồn một lượt, sau đó lại ngoan ngoãn trở về biệt thự nhà họ Tiêu.

Tiêu Trần ngơ ngác một hồi, chết tiệt, đây là đang cải trang vi hành đấy ư?

Sau khi trời sáng, Tiêu Trần có hỏi về m Thần, nhưng Lãnh Tiểu Lộ lại tỏ vẻ ngơ ngác, rõ ràng cậu ta còn không biết m Thần thoát xác là chuyện gì.

“Này, hì hì hì...” Tiêu Trần thực sự không thể hiểu được làm thế nào một kẻ ngốc như Lãnh Tiểu Lộ có thể sống đến ngày hôm nay mà không bị bán đi mất.

Hôm nay Tiêu Trần sẽ đưa Lãnh Tiểu Lộ về nhà, sau khi nói chuyện với gia đình, mẹ của Tiêu Trần rất vui.

Bà đưa Tiêu Chính Dương đến trung tâm mua sắm, lúc quay về thì túi lớn túi nhỏ đã đầy ắp xe.

Nhìn đống đặc sản địa phương và hàng tá các loại đồ bổ đắt tiền, Tiêu Trần cảm thấy đầu mình có hơi đau.

Mẹ Tiêu Trần không quan tâm đến phản ứng của con trai, vừa thu dọn đồ đạc vừa dặn dò: “Đây là lần đầu tiên đến nhà người ta, nhớ phải lịch sự, dẻo mồm dẻo miệng, mắt mũi nhanh nhẹn với cả xông xáo vào.... Bala, Bala.”

Tại sân bay, Tiêu Trần nhìn những chiếc hộp được chất còn cao hơn cả đầu mình, thật sự muốn đập đầu chết quách ở đây luôn cho xong.

Mẹ của Tiêu Trần kéo Lãnh Tiểu Lộ sang một bên nói vài lời quan tâm thân mật.

Tiêu Mạn Ngữ đưa Vương Đa Đa đi một vòng trong sân bay.

Tiêu Chính Dương đứng bên cạnh Tiêu Trần lẩm bẩm: “Đến nhà người ta thì đừng có làm trò hề, tất nhiên cũng không cần phải nói bất cứ điều gì để lấy lòng... Bala, bala.”

“Mẹ, ba con nói người phụ nữ vừa đi ngang qua ngực to, eo thon, mông vểnh kìa.” Tiêu Trần trợn mắt, bắt đầu mở miệng dựng chuyện.

Mẹ của Tiêu Trần ném cho Tiêu Chính Dương một cái liếc mắt chứ không phải lập tức xuất hiện như bình thường.

Tiêu Chính Dương đắc thắng nhìn Tiêu Trần: “Để ba nói cho con biết, ba đây vẫn còn chút địa vị đấy.”

Mẹ của Tiêu Trần lau nước mắt, tiễn Tiêu Trần Lãnh và Tiểu Lộ lên máy bay, sau đó nắm lấy cánh tay Tiêu Chính Dương, ngọt ngào gọi một tiếng ‘ông xã ơi’.

Tiêu Chính Dương rùng mình một cái, kêu lên đầy thảm thiết: “Bà xã à, em nghe anh giải thích đi mà, thằng nhóc khốn nạn đó hãm hại anh...”

“Đau, đau, đau...”

Tiểu trấn Thương Nguyệt.

Ở Hoa Hạ, mặc kệ trên bản đồ dân dụng hay quân dụng đều không thể tìm thấy trấn nhỏ này, như thể nơi đây là một địa phương đã bị quên lãng.

Trấn nhỏ không lớn, hút hết hai ba điếu thuốc là đã có thể đi từ đầu trấn đến cuối trấn, đúng như những gì Tiêu Trần đã nói, một nhát rắm đã dạo xong rồi.

Trên trấn nhỏ đều là những ngôi nhà cổ xưa lâu đời, nơi nào cũng có thể trông thấy dấu vết từng bị tu sửa.

 

0.16605 sec| 2410.195 kb