“Văn lão, nơi này vô cùng quỷ dị, chúng ta liên thủ lao ra, về phần sau đó thế nào thì chúng ta tự dựa vào bản lãnh của mình.”

Một vị hán tử vẻ mặt sắc bán ôm quyền nói với vào trong sương mù.

Bởi vì bị sương mù đậm đặc che tầm mắt, hán tử không thể xác định được phương vị, điều này làm cho hán tử trong lúc nói chuyện có hơi buồn cười.

Nghe lời nói hình như hai bên có quen nhau.

Tiếng ho khan của một ông lão truyền ra, trầm mặc một lúc lâu, ông lão lên tiếng, “Có thể.”

Nghe song phương tạm thời đạt thành hiệp nghị, Tiêu Trần bĩu môi, thật là không có chuyện gì lại vội vàng muốn chết.

Cảnh lúc trước kia có thể những người này không thấy rõ ràng, thế nhưng Tiêu Trần lại rất rõ đó là vật gì.

Đó là một con mãng xà to lớn, thân thể của mãng xà thõng xuống từ trên núi Chết bên cạnh, đầu rắn dữ tợn khổng lồ lúc này đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào nhóm người này.

Khiến Tiêu Trần bất ngờ là, con mãng xà này lại có năm cái đầu, hai cái đầu trong đó mở rộng miệng, sương mù màu trắng phun ra từ trong miệng.

Tiêu Trần rốt cuộc hiểu được sương mù quỷ dị này từ đâu tới, mẹ nó là có máy phun sương đang phá rối ở đây chứ đâu.

Mà hai người bị kéo xuống không trung lúc trước kia, đang bị hai đầu khác của cự mãng cắn nuốt.

Thân thể cao lớn của cự mãng giấu ở trong sương mù, không chút tình cảm chậm rãi lại gần đoàn người, giống như yêu ma nhắm thẳng đoàn người mà cắn nuốt.

Tiêu Trần đứng sau đám người kia, trên người bắt đầu nổi lên dao động màu đen, chuẩn bị làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Tựa hồ là phát giác đám người kia định rời khỏi, đồng tử dựng đứng vô cảm của cự mãng chợt co rụt lại, bốn cái đầu bỗng nhiên cắn về phía đoàn người.

Cái đầu chính giữa còn lại của cự mãng thì chậm rãi chuyển động, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, tựa hồ đang đề phòng.

Trong nháy mắt trong đám người đã có bốn người bị cự mãng cắn, bị nuốt vào trong bụng mãng.

Lần này hình như cự mãng không có ý ẩn dấu tung tích, sau khi nuốt mấy người kia, đầu cự mãng dừng lại tại trên trời cách đoàn người hai ba mét.

Lúc này vị hán tử sắc bén chủ trương kết minh lúc trước kia, đột nhiên thả người nhảy lên, quyền ra như rồng đánh về phía bầu trời.

“Ầm!”

Một tiếng đánh to lớn trong nháy mắt vang vọng cả sông Tịch Tịnh.

Một quyền đó của hán tử đánh một lên một đầu của cự mạng, tuy rằng quả đấm này rất mạnh, thế nhưng đầu mãng xà bị đánh trúng lại bất động.

Trái lại vẻ mặt hán tử tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, hẳn là chịu lực phản chấn không nhỏ.

Thật ra hán tử vẫn chưa phát hiện ra đầu mãng xà trong sương mù dày đặc trên đỉnh đầu bọn họ, lúc này hắn ra quyền chỉ bởi vì trên đỉnh đầu có một áp lực cực lớn.

Là người có tu vi cao nhất trong đám người này, hắn cảm thụ được rõ ràng nhất áp lực cực lớn trên đỉnh đầu, áp lực như núi này khiến hắn phải ra quyền.

Hán tử lau máu tươi trên khóe miệng, thân hình có chút run rẩy.

Cú đánh ban nãy kia khiến hắn mơ hồ thấy rõ được bóng dáng của cự mãng.

“Đây là cái thứ gì?” Hán tử cắn hàm răng, tận lực khiến giọng của mình thoạt nhìn bình tĩnh một ít.

Lúc này bốn cái đầu của mãng xà đang đề trên đỉnh đầu bọn họ, áp lực vô biên khiến tất cả mọi người đều có chút không thở nổi.

“Khụ khụ.” Tiếng ho khan của ông lão truyền đến.

Sau đó giọng nói hơi hưng phấn của ông lão truyền đến: “Truyền thuyết kể trên sông Tịch Tịnh này có một hậu duệ của Tương Liễu, thân rắn năm đầu, am hiểu chế tạo thủy mộng vân trạch.”

Hán tử nghe nói hưng phấn của ông lão, lông mày cau lại thật chặt.

“Nơi đây thật sự có hậu duệ của Tương Liễu, như vậy truyền thuyết về sông Tịch Tịnh nhất định là sự thật.” Ông lão càng nói càng hưng phấn, giọng cũng bắt đầu run rẩy.

Lúc này đầu cự mãng lại cắn xé, người trên mặt sông căn bản không hề có sức phản kháng, trong nháy mắt lại có bốn người bị nuốt vào trong bụng mãng.

“Ào.”

Có người chịu không nổi bầu không khí kinh khủng này, bắt đầu nhảy xuống sông, nghĩ có thể có một chút hy vọng sống.

“Trở về.”

Nhìn thấy người nhảy xuống sông, hán tử hét lớn một tiếng.

“Cút mẹ mày đi, có mạng kiếm mà đéo có mạng hưởng, coi ông đây là đồ ngu à?”

Mấy người nhảy xuống sông chửi bới vài tiếng, sau đó bắt đầu điên cuồng bơi lên đầu nguồn.

Khiến Tiêu Trần hơi bất ngờ là, lính đánh thuê bên phía ông lão lại không hề hoảng loạn giống như những người tu luyện đó.

Những người bình thường đó vây quanh thuyền nhỏ của ông lão, lạnh lùng nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu, làm như không thấy với mọi chuyện xảy ra.

Mấy người ở giữa sông vừa mới bơi đi không xa đã bị cự mãng nhanh chóng phi tới, cái đầu nó ngoạm và nuốt trọn bọn họ.

Mấy người đột nhiên nhảy vào trong nước này cũng không nhấc lên gợn sóng quá lớn, nhưng lại khiến Tiêu Trần muốn làm chim sẻ bên cạnh bị đầu trăn theo dõi.

 

0.06093 sec| 2415.047 kb