Sáu vị bô lão thì thầm một lúc, sau đó vị ngồi ở ngoài cùng bên cánh trái ho khan hai tiếng: “Nhóc con, có thể tự giới thiệu đơn giản về mình một chút được không?”

Tiêu Trần hắc tuyến đầy đầu, mẹ nó, các người đang quay hiện trường Phi Thành Vật Nhiễu đấy hả?

Có phải đám lão già này hỏi xong còn muốn cho điểm, sau đó loại bỏ người có số điểm cao nhất cùng với người có số điểm thấp nhất, cuối cùng chia bình quân.

Tiêu Trần cười dữ dằn một tiếng, giơ nắm đấm rồi nói: “Tôi tên là Tiêu Đại Đầu, tính cách của tôi không tốt lắm.”

Khi Lãnh Duy Nhã mang Lãnh Tiểu Lộ quay lại, đã nhìn thấy Tiêu Trần ngồi trên người một tiểu tử, trong tay vuốt hai chiếc răng nanh trắng như tuyết, mà trên mặt đất nằm la liệt những người đang hôn mê.

Lãnh Duy Nhã chết máy tại chỗ, những người trước mắt này đều là trụ cột của nhà họ Lãnh, nói là tương lai của nhà họ Lãnh cũng không quá đáng.

Thế nhưng những người trẻ tuổi ở bên ngoài cũng được gọi là thiên tài này, lúc này tất cả lại đều nằm bẹp dí dưới đất.

Tuy rằng Lãnh Duy Nhã đã biết chuyện xảy ra ở sông Tịch Tịnh từ Lãnh Tiểu Lộ, cũng biết người trẻ tuổi trước mắt kia là một cường giả vượt quá sức tưởng tượng.

Thế nhưng dù thế nào cô ta cũng không nghĩ ra, một mình hắn là có thể đánh ngã toàn bộ nhà họ Lãnh.

Những người tuổi trẻ kia không cần phải nói, phần lớn là Hậu Thiên đỉnh phong hoặc là Kim Cương Cảnh, thế nhưng sáu ông lão trong đó, có ba vị là cao thủ siêu cấp Du Dã Cảnh hàng thật giá thật đấy!

Bởi vì sự kiện Phong Thần Nhai, toàn bộ cao thủ siêu cấp của Hoa Hạ đều biến mất, hiện nay Du Dã Cảnh có thể nói đi ngang ở Hoa Hạ cũng không quá đáng.

Thế nhưng lúc này đại lão Du Dã Cảnh có thể đi ngang ở Hoa Hạ lại đang nằm trên mặt đất, lại còn là ba người nữa.

“Dì nhỏ.” Người trẻ tuổi bị Tiêu Trần ngồi trên người đột nhiên tỉnh lại, nhìn Lãnh Duy Nhã thê thảm gọi một tiếng.

Tiêu Trần không nhịn được nện một quyền vào đầu người trẻ tuổi, người trẻ tuổi vừa tỉnh lại đã hôn mê bất tỉnh tiếp.

Lãnh Duy Nhã nhìn mà mí mắt giật giật, người trẻ tuổi này sẽ không phải là có quan hệ gì với nhà họ Lãnh đi, nếu mà như vậy thật sợ rằng hôm nay nhà họ Lãnh sẽ chịu không nổi.

Lãnh Duy Nhã miễn cưỡng cười hỏi dò: “Nhà họ Lãnh chào đón không chu toàn...”

Tiêu Trần cắt lời Lãnh Duy Nhã nói: “Rất tốt, nơi này coi như cũng được.”

Lãnh Duy Nhã nhìn thái độ không thèm để ý của Tiêu Trần, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, nhưng nhìn số người đầy đất vẫn thấy hơi thiếu tự tin.

Lãnh Duy Nhã nặn ra một nụ cười chân thành, chỉ vào người đầy đất hỏi nói: “Đây là?”

Tiêu Trần dùng tử khí khắc ký hiệu trên răng nanh, không ngẩng đầu nói: “Bọn họ cứ phải không thành thật làm phiền tôi, muốn tuyển con rể cho cô.”

Nghe Tiêu Trần nói Lãnh Duy Nhã triệt để yên lòng, trong gia tộc những ngững người đều rất tốt, duy chỉ có một điểm không tốt lắm là quá mức cưng chiều Lãnh Tiểu Lộ.

Việc này lại nói đúng là hơi thú vị, toàn bộ ba đời nhà họ Lãnh bắt đầu từ đời của cô, chỉ có mình Lãnh Duy Nhã là con gái, còn lại tất cả đều là con trai.

Sự cưng chiều của cả gia tộc dồn hết lên người cô, thậm chí vị trí gia chủ cũng rơi thẳng lên người Lãnh Duy Nhã, mấu chốt nhất là trong gia tộc thế mà lại không ai phản đối.

Những đứa trẻ ra đời sau đó đều là bé trai, Tiểu Lộ bởi vì tính cách im lặng ít nói, vẻ ngoài cũng giống con gái, bị mọi người nuôi như con gái, cuối cùng bị chiều thành một tiểu công chúa.

Nếu như không gì bất ngờ xảy ra, vị trí gia chủ kế tiếp chắc chắn sẽ là của Lãnh Tiểu Lộ.

Lúc này Tiêu Trần đứng dậy, đi tới bên người Lãnh Tiểu Lộ.

Tiêu Trần sờ đầu của Lãnh Tiểu Lộ nói nói: “Vốn dĩ đã hứa với Tướng quân phải bảo vệ em một thời gian, thế nhưng anh phải đi sông Tịch Tịnh một chuyến, em theo anh không thích hợp lắm.”

Lãnh Tiểu Lộ vốn đang đỏ mặt vì được Tiêu Trần sờ đầu, sau khi nghe Tiêu Trần nói, vẻ mặt lập tức uể oải đi.

Tiêu Trần đưa một chiếc răng nanh được rút ra từ miệng Smith cho Lãnh Tiểu Lộ nói: “Em cầm răng nanh này đi, phải mang kè kè bên người.”

Lãnh Tiểu Lộ chu môi, nhận răng nanh thận trọng hỏi: “Anh Tiêu Trần còn trở lại gặp em chứ?”

Tiêu Trần khẳng định: “Yên tâm đi, thời gian anh đi sông Tịch Tịnh sẽ không quá lâu, anh sẽ trở lại đón em.”

Nghe lời nói này Lãnh Tiểu Lộ cười đến híp cả mắt lại.

Tiêu Trần suy nghĩ một chút đưa chiếc răng còn lại cho Lãnh Duy Nhã nói: “Tặng chiếc ranh này cho cô, làm điều kiện trao đổi có thể trả lời tôi một vài vấn đề không?”

Lãnh Duy Nhã nhìn chiếc răng đầy phù văn, gật đầu rất dứt khoát.

“Vừa đi vừa nói chuyện!” Tiêu Trần dẫn đầu đi về phía cửa.

Lãnh Tiểu Lộ cũng muốn đi theo, kết quả bị Lãnh Duy Nhã kéo lại,

“Tiểu Lộ, đi xem mấy anh em họ của em có bị sao không, chuyện tiễn người ta để mẹ làm cho.”

 

0.15707 sec| 2413.352 kb