Mọi người đồng loạt giơ ngón cái với cô gái, đối phương vỗ cái trán nói: "Tổ trưởng nhà chúng tôi có tật dong dài, thật ngại quá."

Cô gái đi tới bên người đàn ông trung niên kia, lải nhải vài câu, sau đó hỏi: "Tình huống của Từ tổ trưởng thế nào rồi ạ?"

Xem bộ dáng thành thạo này, phỏng chừng quen tay hay việc.

"Kinh Mạch của lão Từ bị một loại khí đen rất lạ nối lại rồi, khí cơ chạy loạn trong người cũng bị sơ tán, dẫn dường, chỉ cần nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian sẽ không sao." Người đàn ông trung niên đáp một cách máy móc.

Mọi người lập tức an tâm rồi, trong tay cô gái xuất hiện một lá bùa vàng, bùa tự động bốc cháy.

Cô gái quơ lá bùa đang cháy quanh người đàn ông trung niên một vòng.

Đôi mắt thẫn thờ của người đàn ông trung niên dần có lại tiêu cự.

Một thiếu niên hàm hậu hốc mắt tím đen đến cạnh cô gái, lấy lòng nói: "Tiểu Thất, cho tôi một tấm bùa của cô được không? Cô biết đấy, Từ tổ trưởng nhà chúng tôi cũng lắm lời lắm."

Cô gái trợn trắng mắt xem thường, không phản ứng lại thiếu niên hàm hậu này.

Vấn đề của Từ Kiến Quân đã giải quyết xong, mọi người lập tức nhớ tới Tiêu Trần.

Kết quả tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Tiêu Trần đâu.

Có người không nhịn được cảm thán: "Làm chuyện tốt không lưu danh, đúng là phong phạm của cao nhân."

Mọi người trợn trắng mắt xem thường, vừa rồi không phái mấy người kêu đánh kêu giết hung hăng nhất à?

Xa xa, Tiêu Trần nắm tay Lãnh Tiểu Lộ đi tới chỗ trận pháp bị Hỉ Tang Quỷ dẫm nát.

Lãnh Tiểu Lộ tò mò hỏi: "Tiêu Trần ca ca, vì sao vừa rồi anh cứu người mà không nói rõ ràng với bọn họ? Còn làm bọn họ hiểu lầm lớn như vậy nữa?"

Tiêu Trần xem thường lườm cậu ta: "Búp bê nhà cậu biết cái gì, nếu trước tiên nói chuyện cứu người, vạn nhất bổn đế đạp xong hai chân chưa chữa tốt đã dẫm chết người thì chẳng phải thanh danh toàn trí toàn năng của bổn đế tan tành tại đây à?"

Lãnh Tiểu Lộ: "..."

Tiêu Trần nhìn trận pháp tan tành trước mặt mà đau lòng không thôi. Sửa là không sửa được rồi, chỉ có thể xử lý như rác thải.

"Đúng rồi, vừa rồi tên làm dáng kia nói gì với cậu thế?" Tiêu Trần vừa Tử Ngọc vỡ trong trận pháp lại vừa hỏi.

Rõ ràng Lãnh Tiểu Lộ là kiểu trắng trong đơn thuần, hoàn toàn không biết tên làm dáng Tiêu Trần nói là ai

Tiêu Trần cất mảnh vỡ Tử Ngọc vào túi, nhìn Lãnh Tiểu Lộ vẻ mặt mờ mịt thì lắc đầu nói: "Chính là cái tên cưỡi ngựa trắng kia."

"À!" Lãnh Tiểu Lộ phản ứng lại, có hơi đỏ mặt nói: "Tướng quân nói có chuyện gì thì cứ nói với anh là được, còn muốn em một tấc không rời đi theo anh."

Tiêu Trần gật đầu, trong lòng suy đoán: ‘Cũng không biết tên làm dáng kia đang lo lắng cái gì. Chẳng lẽ có người muốn hại Lãnh Tiểu Lộ? ’

Nghĩ tới nghĩ lui đều không rõ, Tiêu Trần nắm tay Lãnh Tiểu Lộ đi về phía nhà.

"Anh ơi, chúng ta đi đâu?"

"Mẹ anh bảo anh về nhà ăn cơm."

"Anh ơi, ngày mai em có thể về nhà không? Em đã ra ngoài vài ngày rồi, sợ người trong nhà lo lắng."

"Ờ, mai bổn đế đích thân đưa cậu về."

"Cảm ơn anh."

Ngoài mặt cỏ biệt thự nhà họ Tiêu, Vương Đa Đa vui vẻ ôm một cái túi thức ăn chó nho nhỏ.

Bên trái cô bé là một con chó lông vàng cười ngây ngô, bên phải là một con Sharpei.

"Đại Đầu, bắt chân." Chó Sharpei kéo cái bụng to tròn vo, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng không tình nguyện vươn một vuốt lên.

Vương Đa Đa vui vẻ lấy ra mấy viên đồ ăn chó đặt trước mặt Sharpei.

Thấy mấy viên đồ ăn chó, hốc mắt Sharpei ngập tràn nước mắt: ‘Ăn cái này nửa buổi chiều rồi đấy. Cô định làm tôi no chết à? Cô tưởng tôi là đồ ngốc to xác kia chắc? Ăn ít ăn nhiều đều không sao á?"

"Gấu gâu." Lông vàng mong đợi nhìn Sharpei.

Sharpei cúi đầu, dùng lưỡi cuốn mấy viên đồ ăn chó vào miệng, nước mắt rơi tí tách.

"Đại Đầu, sao em lại khóc." Vương Đa Đa đau lòng ôm Sharpei lên.

Sharpei kiểu: ‘Sao ông đây khóc, trong lòng cô còn không rõ à?"

Khi Tiêu Trần trở về nhà, nhìn thấy Vương Đa Đa đang ngồi trên bãi cỏ bên cửa, cầm một cái túi nhỏ chơi đùa với mấy con chó.

Vương Đa Đa tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra Tiêu Trần, vội vẫy bàn tay mũm mĩm chạy tới.

“Anh Tiêu Trần.”

Nhìn cái túi trong tay Vương Đa Đa, Tiêu Trần lại cảm thấy đau đầu, cảnh bị ép cho ăn hai ngày trước hiện lên trong đầu hắn.

Tiêu Trần giật lấy chiếc túi từ tay Vương Đa Đa, không nói một lời mà xé toạc chiếc túi ra, sau đó há miệng to đến mức không thể tin rồi đổ hết đồ ăn trong túi vào miệng.

Trong nháy mắt, Tiêu Trần đã tống hết đồ trong túi vào bụng.

Tiêu Trần mất kiên nhẫn trả lại túi cho Vương Đa Đa rồi nói: “Nhóc ngốc, anh ăn hết đồ ăn vặt rồi, em tự đi chơi đi, đừng quấy rầy anh.”

Vương Đa Đa ngơ ngác nhìn vào chiếc túi rỗng trên tay, trên đó vẽ hình hai chú chó lông vàng đang mỉm cười.

 

0.14746 sec| 2404.773 kb