Tiêu Chính Dương nháy mắt với Tiêu Trần, sau đó âm thầm giơ ngón cái lên.

Tiêu Trần cười toe toét, nhìn nụ cười này, Tiêu Chính Dương rùng mình một cái, trong đầu xuất hiện một dự cảm không lành.

Quả nhiên, Tiêu Trần bỗng lên tiếng: “Mẹ ơi, ba con nói trông Tiểu Lộ không được đẹp.”

“Tiêu Chính Dương, mắt của ông bị đáy quần che mất hay là mù dở rồi hả. Ngày mai lão nương sẽ đưa ông đến gặp bác sĩ Khoa mắt.” Mẹ Tiêu Trần nhéo một tai của Tiêu Chính Dương mà gầm lên.

Tiêu Chính Dương đau đớn, vội vã cầu xin tha thứ: “Bà xã, bà xã, anh sai rồi. Em xem, còn có người khác đang ở đây mà, cho anh chút mặt mũi đi!”

“Ông còn biết đòi mặt mũi nữa cơ à! Sao lúc lừa tiền trẻ con ông không nói thế đi?”

Tiêu Chính Dương lập tức ngậm miệng lại, ông ấy biết nếu còn dám nói thêm một tiếng nữa thôi là nợ cũ từ biết bao năm trước sẽ bị lôi ra hết cho mà xem.

Tiêu Chính Dương vẫn luôn không hiểu, tại sao có một số phụ nữ bình thường thì lẩn thà lẩn thẩn, nhưng một khi đã cãi nhau, họ có thể nhớ lại hết những chuyện cũ dù là từ đời thuở nào đi chăng nữa?

“Tiểu Lộ này, hôm nay cháu đừng về, buổi tối ngủ lại với Mạn Ngữ đi!” Mẹ Tiêu Trần nhìn Lãnh Tiểu Lộ nói.

Tiêu Trần nghe xong thì không đồng ý, tên này là đàn ông hàng thật giá thật, sao có thể ngủ với em gái xinh đẹp của mình được?

“Không được, buổi tối Tiểu Lộ sẽ ngủ với con.” Tiêu Trần trực tiếp từ chối đề nghị của mẹ mình.

Mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Trần, Tiêu Chính Dương xoa xoa hai tay, nói: “Tiểu Trần, tuy ba và mẹ con không phải là người cổ hủ, nhưng các con vẫn còn trẻ...”

Mặt Tiêu Trần đen như đít nồi, mỡ dâng miệng mèo, không có chuyện mới là lạ.

Không cần biết gia đình nói gì, Tiêu Trần vẫn nhất quyết không đồng ý việc Lãnh Tiểu Lộ ngủ với Tiêu Mạn Ngữ.

Cuối cùng, Tiêu Trần đành nói rằng mình sẽ ngủ trên ghế sô pha, còn Lãnh Tiểu Lộ sẽ ngủ trong phòng của hắn, lúc này mới giải quyết được vấn đề.

Chẳng phải không có phòng trống, nhưng Tiêu Trần liên tục nhấn mạnh rằng không được mở hai phòng đó, bởi vì có một gia đình ác quỷ đang sống trong đó.

Đêm khuya yên tĩnh.

Tiêu Trần nằm trên ghế nhìn vầng trăng đỏ như máu trên bầu trời, nghĩ về những gì hôm nay vị tướng áo giáp bạc đã nói về việc địa ngục sẽ lần nữa mở ra, luân hồi khởi động lại.

Người chết trở về âm phủ, đây là đạo lý vĩnh hằng muôn thuở, nhưng tại sao trên dương gian lại sẽ xuất hiện một địa ngục tách biệt khỏi âm phủ.

Làm sao cả con đường luân hồi mà vô số cường giả đang theo đuổi có thể xuất hiện ở một nơi vốn khan hiếm linh khí như trái đất, điều khiến Tiêu Trần thật sự đau đầu với những vấn đề này.

Tất cả những điều này đều không hợp lý, Tiêu Trần đoán, nó có thể có liên quan gì đó đến Đại Năng qua đời ở trái đất.

Trong khi Tiêu Trần đang suy nghĩ, một bóng người trong suốt bước ra khỏi phòng.

Lãnh Tiểu Lộ mặc đồ ngủ, xõa tóc, bước ra khỏi cổng biệt thự với đôi chân trần cùng vẻ mặt thất thần.

Tiêu Trần nhìn Lãnh Tiểu Lộ nhíu mày: “m hồn thoát xác?”

Không, Tiêu Trần ngay lập tức bác bỏ suy đoán của mình.

Bởi vì vừa bước ra khỏi cổng, cơ thể của Lãnh Tiểu Lộ đã bắt đầu trở nên to lớn.

Chỉ trong vòng vài giây, Lãnh Tiểu Lộ đã lớn đến hơn mười mét.

Trên mặt của Lãnh Tiểu Lộ dần hình thành những dòng văn tự màu vàng, ánh sáng vàng do những chữ này phát ra ẩn chứa uy nghiêm và áp lực vô song.

Lãnh Tiểu Lộ giẫm một bước, cơ thể ập tức biến mất ngay tức khắc.

Tiêu Trần cũng đạp một chân lên bãi cỏ, cả người bay lên trời.

Hắn híp mắt nhìn cơ thể phát ra ánh sáng màu vàng kia, bóng dáng của Lãnh Tiểu Lộ phía xa đang xuyên qua bê tông cốt thép của thành phố.

Tiêu Trần đi theo cách xa Lãnh Tiểu Lộ. Hắn nhận thấy rằng bất cứ nơi nào Lãnh Tiểu Lộ đi qua, tất cả ma quỷ đều quỳ rạp xuống đất, run lên vì sợ hãi, như thể dân đen nhìn thấy chân long thiên tử vậy.

Nhìn tất cả những chuyện này, trong đầu Tiêu Trần lập tức nghĩ đến bốn chữ: “m Thần thoát xác.”

Mặc dù giữa ‘m hồn thoát xác’ và ‘m Thần thoát xác’ chỉ khác nhau một chữ thôi, nhưng nếu dùng ranh giới trời đất để miêu tả sự khác biệt giữa chúng thì cũng không ngoa.

‘m hồn thoát xác’ chỉ là một vài thủ pháp của một số người tu đạo, về cơ bản không có gì đáng nói.

Nhưng ‘m Thần thoát xác’ lại là một khái niệm hoàn toàn khác.

Thần là gì? Là những người được thờ phụng ở những ngọn núi hay ngôi đền nổi tiếng, có tượng vàng, được hưởng hương hoa từ những người thờ cúng, như vậy mới có thể gọi là thần thánh.

Trong Hạo Nhiên đại thế giới, có rất nhiều vị thần sông núi được các đại vương triều tự phong.

 

0.14062 sec| 2424.539 kb