Một ông lão lưng còng nhìn thấy Lãnh Tiểu Lộ, kích động hô lên: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia trở về rồi.”

Ngay sau đó, cánh cửa xung quanh được mở ra, người càng lúc càng đông, điều khiến Tiêu Trần hơi ngây ngốc chính là cách xưng hô của họ với Lãnh Tiểu Lộ.

Có người gọi tiểu thiếu gia, người thì gọi tiểu thư, kẻ lại kêu bé cưng, còn có cả công chúa nhỏ, đủ các loại xưng hô lung tung rối loạn.

Lãnh Tiểu Lộ rất nghiêm túc giới thiệu Tiêu Trần cho mọi người, chẳng mấy chốc chuyện cậu ta dẫn bạn cùng trở về đã được lan truyền nhanh chóng.

Điều khiến Tiêu Trần bất ngờ chính là, vốn dĩ họ là bạn bè của nhau, nhưng khi truyền đến cuối cùng thế nào lại biến thành Lãnh Tiểu Lộ dẫn bạn trai nhỏ trở về nhà.

Quả nhiên, có một câu nói thế nào nhỉ, một trong những thiên phú trâu bò nhất của con người chính là đồn thổi.

Không lâu sau một đoạn trên con đường lát đá xanh lại xuất hiện một đám người hùng hùng hổ hổ.

Kẻ dẫn đầu là một người phụ nữ thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi.

Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu trắng, đường cong lả lướt được phác họa khiến người ta mê mẩn. Mái tóc được quấn lên trên đỉnh đầu, khiến cô ta trong càng thành thục.

Mấy ông cụ đi theo sau người phụ nữ, mà sau lưng của mấy người này là một đám thanh niên vạm vỡ hơn hai mươi tuổi.

Đám người với khí thế khiếp người trực tiếp lao tới nơi Lãnh Tiểu Lộ đang ở.

“Mẹ!”

Lãnh Tiểu Lộ nhìn thấy người phụ nữ thành thục kia, ngạc nhiên hô lên một tiếng mừng rỡ rồi nhào vào trong lòng cô ta.

Sau khi mọi người hỏi han một lượt, tất cả đều đổ dồn sự chú ý lên người Tiêu Trần.

Người phụ nữ thong thả đi đến trước mặt Tiêu Trần, vươn bàn tay trắng như ngọc ra rồi cười nói: “Xin chào, tôi là Lãnh Duy Nhã, mẹ của Tiểu Lộ.”

Tiêu Trần ngẫm nghĩ một chút cuối cùng duỗi tay lên tiếng: “Cứ gọi tôi là Tiêu Đại Đầu.”

Lãnh Duy Nhã hơi sửng sốt, che miệng cười quyến rũ nói: “Tên của cậu, ừm... khá độc đáo.”

Tiêu Trần gật đầu, thầm nghĩ: ‘Quả nhiên trình độ lấy tên của mình rất cao. ’

“Gia chủ, chúng ta trở về rồi lại nói.” Một ông cụ đi đến bên người Lãnh Duy Nhã nói.

Cô ta gật đầu, dẫn theo Tiêu Trần đi về phía trước.

Lãnh Tiểu Lộ bị một đám thanh niên vạm vỡ vây quanh, như thể ngôi sao chói lọi đi tuốt đằng trước.

Mấy ông cụ nhận lấy đồ vật trong tay Tiêu Trần đi ở giữa.

Đi ở cuối cùng là Lãnh Duy Nhã cùng Tiêu Trần.

Nhìn thấy đãi ngộ của Lãnh Tiểu Lộ, Tiêu Trần đã hiểu tại sao cậu ta lại có dáng vẻ như bây giờ, đây hoàn toàn là do được chiều mà ra!

Lãnh Duy Nhã hỏi hắn rất nhiều điều, không nằm ngoài những chuyện như người ở đâu, làm thế nào quen biết với Lãnh Tiểu Lộ, có thích nơi này không, tất cả đều là những câu hỏi thiếu dinh dưỡng.

Tiêu Trần bị làm phiền đến độ sọ não sắp nổ tung, mẹ kiếp đây là đang chọn con rể à?

Tiêu Trần liếc nhìn một đám người xung quanh đang xem náo nhiệt, có hơi nghi ngờ hỏi: “Phu nhân, sao nơi này của mọi người toàn là người già cùng thanh niên trẻ tuổi vậy? Sao những người tầm tuổi bốn năm mươi lại ít thế?”

Trong mắt Lãnh Duy Nhã thoáng hiện vẻ ảm đạm, nhưng ngay sau đó lại khôi phục tươi cười nói: “Bọn họ đều đi ra ngoài rồi.”

Rất rõ ràng Lãnh Duy Nhã đang nói dối, Tiêu Trần cũng không để ý.

Cả gia tộc lớn như vậy lại do một người phụ nữ làm chủ, hơn nữa những người trung niên hẳn nên làm trụ cột gia đình lại rất ít, Tiêu Trần đoán nhà họ Lãnh rất có thể xuất hiện sự đứt gãy tầng lớp.

Loại đứt gãy sức chiến đấu này không hề hiếm thấy ở Hạo Nhiên đại thế giới, thông thường hay xuất hiện trong các gia tộc hoặc tông môn, một bộ phận người có sức chiến đấu nổi bật kia, tất cả đã chết trận bởi tai họa bất ngờ nào đó, chỉ để lại trẻ nhỏ cùng người già.

Tiêu Trần cũng không định gặng hỏi tới cùng, mục đích của hắn chính là làm cho Lãnh Duy Nhã không vui, để tránh cho cô ta cứ hỏi mãi không dứt.

Quả nhiên Tiêu Trần hỏi xong câu này, cảm xúc của Lãnh Duy Nhã tỏ ra mất mát một cách rõ rệt, nói chuyện cũng ít hơn nhiều.

Mọi người đi vào một ngôi nhà vô cùng lớn, Lãnh Duy Nhã sắp xếp xong xuôi cho Tiêu Trần, sau đó lập tức dẫn Lãnh Tiểu Lộ rời đi trước.

Bây giờ trong ngôi nhà lớn còn rất nhiều người vẫn đang ở lại, ngoài mấy ông cụ kia ra thì còn có một đám choai choai vạm vỡ.

Ngay sau khi Lãnh Duy Nhã vừa rời khỏi, đã xảy ra chuyện khiến Tiêu Trần trợn mắt há miệng.

Những người ở lại trong ngôi nhà lớn này hô hào dọn mấy chiếc bàn ra, sáu vị bô lão ngồi trước bàn, đám thanh niên kia đứng sau lưng họ, tất cả đều bày ra vẻ mặt không thân thiện.

Thậm chí có mấy tên đàn ông cơ bắp giơ nắm đấm về phía Tiêu Trần.

Ngược lại sáu vị bô lão lại tỏ ra khách sáo, một vị trong số họ nói với Tiêu Trần: “Nhóc con, đừng căng thẳng, vì hạnh phúc tương lai của tiểu thiếu gia chúng tôi, chúng tôi muốn làm một bài điều tra đơn giản.”

 

0.13912 sec| 2412.68 kb